Thế Giới Chi Giá

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Tiểu Đạt Đạt 2 -



An Đạt mang cô em họ An Đồng đi đến cửa hàng bán hoa của Tạ Khánh.



An Đồng vừa thấy Tạ Khánh, lập tức liền nói với anh họ của mình : “Tướng mạo đủ tư cách, em cứ làm ở đây là được rồi.”



An Đạt liếc cô một cái.



Cũng đâu phải xem mắt.



Tạ Khánh nhìn bọn họ, lặng đi một chút, nói: “Hóa ra là một cô bé à.”



An Đạt hỏi: “Con gái không được sao?”



“Sao lại không được? Con gái rất tốt, giống đóa hoa vậy, nào, ngồi đi.”



An Đồng giống như hoa, luôn luôn tràn đầy hăng hái, Tạ Khánh hỏi cô bé: “Em cảm thấy mỗi tháng bao nhiêu tiền thì được?” Cô bé nói, bao nhiêu tiền cũng không vấn đề gì. Tạ Khánh lại hỏi cô: “Vậy thì lúc nào em có thể đến nào?” Cô bé nói, lúc nào cũng được.



An Đạt lại liếc cô một cái, nói: “Em không đi học hả?”



An Đồng ỉu xìu một chút, lúc này mới nói thật : “Em có thể đến vào thứ hai, thứ tư, thứ sáu từ buổi chiều đến tối, còn có cuối tuần nữa.”



Tạ Khánh nói: “Được rồi được rồi.”



Bọn họ trao đổi một chút, đều quyết định xong thật chi tiết. An Đồng hỏi: “Vậy khi nào thì bắt đầu?”



“Ngày mai là Thứ tư, em thấy thế nào?” Tạ Khánh cười hỏi.



An Đồng nói: “Được, ngày mai em sẽ tới.” Cô bé lại hỏi, “Đúng rồi, ông chủ, hàng hoa này tên gọi là gì vậy? Biển hiệu trên cửa viết hai chữ ‘Hàng Hoa’, cũng không đề tên a.”



“. . .”



Tạ Khánh cười híp mắt nói: “Nó gọi là ‘Hàng Hoa’ mà?”



An Đồng sửng sốt: “A?”




“. . . Anh không say sao?” Còn rảnh rỗi trộm lấy di động không nói một tiếng mà chụp ảnh lại nữa.



“Ha ha, tôi chụp ảnh kĩ thuật rất cao, trước kia tôi còn muốn đi làm phóng viên giải trí đấy.”



An Đạt lại ngẩn ngơ một chút, hỏi: “Tại sao lại không làm chứ?”



“Sau đó có một tờ tạp chí tuyển người, tôi liền đi. Tôi đã nói với cậu rồi, trước kia tôi là phóng viên ảnh đó.”



An Đạt giật nhẹ áo, lại hỏi: “Là tạp chí nào?”



“Cậu muốn biết sao? Muốn biết liền cầu xin tôi đi.”



“Ngu ngốc. . .” An Đạt không hỏi lại, Tạ Khánh cũng không nói nữa.



Rốt cục gọi được một chiếc tắc xi, An Đạt đỡ Tạ Khánh lên. Lái xe bất an hỏi: “Anh ta sẽ không nôn ra xe chứ?”



Tạ Khánh nói: “Nếu anh dám cự tuyệt thì nhất định phải chết.”



Lái xe nói: “Được, các anh đây vẫn còn tỉnh táo lắm.”



Sau khi tới cửa hàng hoa, Tạ Khánh xuống xe, nói với An Đạt : “Cậu đừng xuống xe, tôi tự đi lên.”



An Đạt vẫy tay với hắn, hắn cũng cười nói: “Tạm biệt, hôm nay cám ơn cậu đã đi với tôi.”



Tạ Khánh nhìn xe đi rồi, mới xoay người lên lầu, lảo đảo đi đến cửa nhà, sờ cái chìa khóa trong túi quần, sờ soạng nửa ngày mới lấy ra, sau đó định mở cửa.



Hắn dán vào trên cửa, mở nửa ngày, chửi một câu: “Mẹ nó.”



Không cho chìa vào được đúng lỗ khóa.



Hắn cúi người, lại gần cái lỗ khóa, ánh mắt càng nhìn càng hoa, như thế nào cũng không có cách cắm được cái chìa khóa vào.



Đột nhiên, có bàn tay đưa qua, cầm tay hắn, giúp hắn tìm được chính xác vị trí, đem cái chìa khóa cắm vào.