Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1017 : Cuộc chiến Giáo chủ
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
Côn Bằng tử!
Ba chữ này nặng như núi lớn, khiến lòng người xốn xang, quá chấn động!
Lại là con trai của Côn Bằng, việc này làm cho toàn bộ cường giả đều trợn trọn mắt.
Dù là Thạch Hạo cũng ngây người, tuy rằng hắn cũng từng suy đoán qua thế nhưng khi nghe được đáp án chính xác nhất thì cũng khá bất ngờ, lai lịch của sinh linh Bất diệt quả thật quá lớn.
Chẳng trách từng có tin đồn, Côn bằng sinh sản bằng cách đẻ trứng, bên trong có phong ấn hỗn độn và cho tới trăm vạn năm sau mới nở ra, chính là tắm rửa khí Thái sơ, đạo tắc vốn có.
Ai lại có thể làm ra được việc như vầy, phải trải qua cả trăm vạn năm thì mới tạo nên được một hậu bối, cũng chỉ có mỗi Côn Bằng, Thiên Phượng... Là cường giả vô thượng trong hàng ngũ Thập Hung mà thôi.
"Côn Bằng tử, trận chiến ngày xưa ngươi đã bị trấn áp, giờ không những không biết ăn ăn hối hận mà nghĩ rằng vẫn có thể tạo nên sóng gió gì nữa hả, lần này sẽ rất khó thoát khỏi cảm giác đau đớn khi bại vong đâu!" Có người nói.
Thiên địa tựa như trở nên đen tối, vô cùng ngột ngạt thế nhưng lại rất nóng.
Một mặt trời màu đen to lớn xuất hiện, khí tức mạnh mẽ này như có thể đoạt lấy hồn phách, chém lìa linh hồn của người nhìn, ánh lửa đen không ngừng nhảy múa.
Ở trong mặt trời đó có một bóng người màu đen đang ngồi xếp bằng, người này mang theo một luồng sát khí nghi ngút!
Hắn chính là chủ nhân của Ma Quỳ viên, có người gọi hắn là Ma chủ!
Đây là một sinh linh vô cùng lợi hại, trong tu sĩ hệ thực vật thì hắn có tiếng tăm vô cùng lớn, từ xưa tới nay đã uy chấn ba ngàn đại châu ở thượng giới này, đại chiến qua vô số lần thế nhưng vẫn không hề bỏ mạng.
"Ầm ầm ầm..."
Chiến xa mang theo phong cách cổ xưa lao tới, kèm theo là từng luồng sát khi, chủ nhân Thiên quốc cũng tỏ thái độ, nói: "Cho dù là Côn Bằng có sống lại thì cũng chẳng thể làm gì!"
Trong tay hắn cầm một thanh thần kiếm sắc bén, cả người mơ hồ tựa như không tồn tại trong thế gian thế nhưng không một ai dám khinh thường, bởi vì hắn là thủ lĩnh nhóm sát thủ lợi hại nhất thế gian này.
Thậm chí có người suy đoán, hắn chính là Sát Phạt chí tôn ở hơn một kỷ nguyên trước mượn xác hoàn hồn, rất khó để tan biến.
Bởi vì, trong trận chiến thời Thái cổ đó từng có người tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, nhưng chẳng biết vì sao sau đó hắn lại tái hiện trên thế gian, khí sát phạt không cách nào tiêu tán.
"Khà khà..." Sinh linh Bất diệt nở nụ cười dị dạng và cũng rất lạnh lẽo, còn có sự châm biếm, nói: "Nếu như Côn Bằng còn sống thì các ngươi cũng dám xuất hiện à?"
"Ha ha..." Có người cười lớn, cốc chủ của Kiếm cố với khí tức cái thế, tay cầm chặt kiếm thần, nói: "Côn Bằng cũng đã chết rồi, nói chuyện này để làm gì chứ, những huy hoàng trước kia đều đã thành quá khứ cả."
Một luồng ánh kiếm kinh thế vọt lên tới tận trời cao, xé tan áng mây trắng, chém lìa thương vũ, đó chính là sự thể hiện của Kiếm đạo vô địch, uy thế của cốc chủ Kiếm cốc lan tỏa khắp nơi.
"Ngươi đánh giá Côn Bằng quá cao rồi đó, năm đó không phải là không có người thấy, còn có người từng tham gia cả trận chiến đó nữa!" Có người lạnh lùng nói.
Da dày thịt béo, tê giác trắng có sức phòng ngự, bảo thuật kinh người, thế nhưng giờ lại bị xé tan như vậy khiến cho ai nấy đều sợ hãi.
Bòng người cao cả vạn trượng cứ thế xé tan con tê giác khổng lồ như núi kia, hình ảnh này khiến cho nhiều cường giả sợ hãi.
Nhưng trong lúc này, có không ít công kích của các Giáo chủ đánh lên trên thân thể của sinh linh Bất Diệt, việc này khiến hắn lảo đảo tựa như muốn nổ tung.
"Hả? Cửu Diệt Bất Tử thuật!" Có người sợ hãi hét lên.
"Chẳng trách lại dám ngông nghênh như thế, không ngờ lại tu thành loại bí pháp tuyệt thế này!" Có Giáo chủ vẻ mặt rất khó coi và trong mắt cũng hiện vẻ thèm khát về loại bảo thuật này.
Cửu Diệt Bất Tử thuật, là một môn thần thông cổ được lưu lại hơn một kỷ nguyên trước, tương truyền nó có thể duy trì bản thân không bao giờ rơi vào trong kiếp nạn, biến chuyển từ chết sang sống.
Ví như lúc nãy, nếu như là người khác bị các Giáo chủ hợp lực đánh trúng thì chắc chắn sẽ hình thần đều diệt ngay tại chỗ. Nhưng mà sinh linh Bất Diệt tuy rằng bị thương thế nhưng vẫn không tới mức bỏ mạng, nhanh chóng khôi phục lại thương thế.
"Ầm!"
Một bên khác, ông lão của Côn môn cũng thần dũng vô địch, mặc cho cả người đều là máu tươi thế nhưng không ngừng xung trận trong đám người, chưa hề ngã xuống.
"Răng rắc!"
Trong đôi mắt của ông lão Côn môn này chợt lao ra hai chùm sáng bằng phù văn đầy kinh người, nó đánh nát hư không, xuyên thủng mi tâm của một vị Giáo chủ!
"Côn Bằng tử, ngươi còn dám ngông cuồng như vậy nữa à, chư vị, đừng nên bảo lưu nữa, nhanh chóng giải quyết hắn thôi!" Có người quát lên.
"Hôm nay, ta xem ngươi sẽ ngông cuồng tới mức nào, chỉ dựa vào hai người các ngươi thì dù thế nào cũng không tài nào chạy thoát được, dám địch với toàn bộ người trong thiên hạ à?"
Lúc này, các Giáo chủ đều giận tới mức tái mặt, đằng đằng sát khí.
"Thúc tổ, không nên lo lắng, ta đến vậy!"
Đúng lúc này thì một con Đại bàng cánh vàng che kín cả trời cao, huyết khí vàng óng cuồn cuộn lao vút tới.
"Ta cũng tới!" Cũng trong lúc đó, một con Thiên bằng màu xanh lao tới với thế như chẻ tre, chấn động nhật nguyệt sơn hà, giết thẳng vào đây.
"Kim Sí Đại bằng, Thanh Thiên bằng, các ngươi cũng muốn làm chuyện xấu à, muốn là địch của các giáo ư, các ngươi nên biết, đây chính là các giáo đang liên thủ giết chết, các ngươi muốn ngăn cản dòng nước trong thiên địa, ý chí của chư giáo ư?" Cốc chủ của Kiếm cốc quát lên.
"Bất kể là ai tham gia thì cũng không thay đổi được kết cục đâu!" Chủ nhân Thiên quốc quát lên.
"Vậy ư?" Một người khẽ nói, tuy âm không cao thế nhưng lại chấn động khắp nơi, giữa bầu trời có từng cành liễu vàng từ từ hạ xuống.