Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1025 : Thế giới trong tâm tư của Liễu Thần
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
"Liễu Thần, đó là thế giới như thế nào vậy ạ?" Thạch Hạo rất tò mò nên vẫn luôn tìm đáp án, Liễu Thần muốn đưa hắn đi tới đó để làm gì?
"Thế giới mà ta quen thuộc đã không còn tồn tại nữa, vùng đất thuở xưa mà ta từng sinh hoạt đã bị thiêu trụi, những người mà ta quen biết đều chết cả." Liễu Thần nhìn về phía chân trời, nhìn quần sơn bao la, rất là vắng lặng.
Đây là lần đầu tiên nó biểu hiện ra trạng thái như vầy, hoàn toàn khác xa trước kia, có kết thúc, có tưởng nhớ, còn có sầu não, nó tựa như đang nhìn thấy từng cố nhân đang giãy giụa và chấm dứt hơi thở.
"Liễu Thần!" Thạch Hạo gọi lớn, hắn nhìn thấy làn sương mờ ảo trong đôi mắt ấy, vốn trông suốt như nước thế nhưng giờ này lại sâu thẳm như hồ nước, nó chìm đắm trong thế giới đau thương của mình.
Xa xa, sinh linh Bất Diệt và Tề Đạo Lâm cũng đang chời đợi, cũng không biết tình huống ở nơi này ra sao.
Liễu Thần đứng trên ngọn núi và thở dài một hơi đầy sầu thảm.
"Nơi mà ta muốn đi cũng không biết xa tới chừng nào, lộ trình dài đằng đẵng, bước qua cánh cửa Nguyên Thủy kia thì có thể sẽ tới được đó, nhưng vẫn còn một khả năng khác, rất có thể chân thân kia đã biến thành một vũng máu đen rồi." Liễu Thần lên tiếng, nói ra sự gian khổ tới cỡ nào.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì trong lòng chật giật nảy, mạnh như Liễu Thần mà cũng sẽ như thế thì người khác sẽ sao thành công được?
Nhưng mà, hắn lại muốn đi tới đó, muốn cùng tìm hiểu với Liễu Thần, chính Liễu Thần đã đào tạo nên hắn đương nhiên hắn phải bước cùng đường với nó, kề vai nhau chiến đấu.
"Kỷ nguyên Tiên cổ, có Tiên sinh sống với thế gian, nhưng chung quy lại là đã thất bại, kỷ nguyên này đã không còn Trường Sinh giả chân chính nữa, thế thì biết làm sao?" Liễu Thần khẽ nói.
"Cho con thời gian, con nhất định sẽ có tư cánh để đi tham chiến!" Thạch Hạo nói, hắn muốn đi theo Liễu Thần.
"Ngày xưa từng có Tiên thế nhưng đều chết trận cả, ngươi mặc dù có thể đã đạt tới một độ cao kia thì cảm thấy mình có thể thay đổi được ư?" Liễu Thần hỏi ngược lại.
Thạch Hạo yên lặng một hồi, nghĩ lại tất cả những gì ở trong di địa Tiên cổ, lúc hắn chiến thắng trên võ đài và được truyền tống tới vùng tạo hóa cuối cùng, lúc đó có thấy qua "Bức tường tuyệt vọng".
Đó chính là sự tuyệt vọng của cường giả vô thượng ngày xưa, lòng tràn đầy bi quan, cho rằng dù có người đạt được tạo hóa lưu lại hơn một kỷ nguyên trước thì cũng không cách nào cứu vãn nổi, không thể thay đổi được gì cả.
Mà hiện tại, tâm tình của Liễu Thần cũng rất rõ ràng, nó cũng cho rằng, dù có cao thủ quật khởi thì cũng khó có thể nghịch thiên thay đổi dược thứ gì.
"Con sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể sẽ không sợ tất cả, quét ngang tất cả các địch thủ ở cửu Thiên thập Địa!" Thạch Hạo đanh thép nói.
"Dù như thế thì cũng không đủ đâu, vô địch cửu Thiên thập Địa, cũng chỉ là xưng tôn ở một thế giới quá tồi tàn vỡ nát mà thôi." Liễu Thần lắc đầu.
"Con sẽ càng mạnh hơn nữa, mạnh tới mức chỉ cần một mình con cũng đủ để xoay chuyển bất kỳ chiến cuộc nào, đánh đâu thắng đó, quét sạch đối thủ cổ kim!" Thạch Hạo nói tiếp.
Thật sẽ có ngày hôm đó sao? Liễu Thần nghe thế thì chỉ đứng yên nhìn về nơi xa xăm rồi lại nhìn về Thạch Hạo, tiếp đó là chỉ thở dài.
Ầm!
Hết thảy cảnh tượng đều thay đổi, dòng sông thời gian quay cuồng, hắn tựa như bị cuốn về phía trước và nhìn thấy nơi kết thúc ấy.
Nhìn thấy được tương lai mà trong lòng mình vô cùng thiết tha này!
Trong nháy mắt, Thạch Hạo nhìn thấy một người giống y như mình, thế nhưng rõ ràng là chững chạc, điềm tĩnh hơn chính mình rất nhiều!
Người kia, rất trẻ thế nhưng trong con mắt lại là vô tận tang thương, tựa như có thể nhìn thấu cổ kim tương lai!
Trong lòng Thạch Hạo rung động, bởi vì người kia đang dõi mắt nhìn lại, tựa như có thể nhìn thấy hắn ở thế này, người đó chăm chú quan sát, trong con mắt là vẻ cô đơn.
Một người, ở đời kia!
Chỉ một mình hắn tồn tại với thế gian, đứng ở bên trên vạn đạo, nhấm nháp vẻ cô tịch, chịu lấy bi thương của vạn cổ, quan sát xung quanh thì hắn chẳng có thứ gì cả!
Đây chính là cảnh tượng mà Thạch Hạo nhìn thấy, việc này làm hắn chấn động không thôi.
"Không, phải còn nữa chứ, làm sao chỉ còn mỗi mình ta thế này, ta muốn nhìn thấy tất cả của Liễu Thần, tương lai người sẽ ở nơi nào?" Thạch Hạo hét lớn hòng giúp bản thân tĩnh tâm lại.
Tiếp đó, hắn cũng nhìn thấy được.
Một cành liễu cháy đen sớm đã bị bẽ gãy, vĩnh tịch nằm nơi đó.
Đời kia, một mình hắn đứng trong cô đọc, mắt ngước nhìn thương vũ, hắn hét lớn một tiếng động cả bỉ ngạn, hắn muốn giết về nơi xa.
"Ta không tin!" Thạch Hạo ở thế này hét lớn, làm sao lại có cảnh tượng như vậy.
Đời kia, hắn một mình đứng trên đỉnh cao nhất của Thần đạo, quá mức cô tịch, cả thế gian mênh mông, chẳng có thứ gì tồn tại cả.
Chỉ có một cành liễu cháy đen ở sau người hắn thế nhưng cành này đã chết, đã bị bẻ gẫy, chỉ còn sót lại một đoạn gỗ màu đen mà thôi.
Cảnh tượng vô cùng thê lương!
Cả thế gian chẳng hề có cố nhân, chẳng hề có sinh linh,chỉ duy mình hắn đứng nơi đó, dù là Liễu Thần cũng đã hóa thành một cành cây khô cằn, đi kèm là cảnh cô tịch và thê lương.
"Sẽ không như thế, hết thảy đều sẽ thay đổi, tương lai sẽ bị ta xoay chuyển toàn bộ!" Thạch Hạo hét lớn, hắn không thể tiếp nhận được cục diện này và cũng không hề tin tương lai sẽ như vậy, hắn muốn thay đổi tất cả những thứ này.