Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1027 : Như trước Hỏa Tang
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
Hỏa Tang vẫn như trước, ánh chiều tà len lỏi khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, trùng điệp cây xanh mang theo ánh lửa phừng phực với diện tích vô cùng lớn, ánh đỏ rạng ngời trông rất bắt mắt.
Khi tới vừa mới lại gần thì vẻ nóng rực phả mạnh vào mặt, Hỏa Tang thụ mang theo ngọn lửa đỏ với nhiệt độ chẳng hề thấp chút nào.
(*): Tang là cây dâu.
Cảnh tượng vẫn y như trước, vẫn là những cô thôn nữ đang bận bịu công việc hái dâu, tuy cũng có chút tu vi thế nhưng lại không quá cao, sau lưng mỗi người đều là những sọt bằng trúc, quần áo bằng vải thô đơn sơ mộc mạc.
Nhân số cũng không nhiều, trên trán của các nàng đều mang theo điểm mồ hôi lấm tấm, quả thật nhiệt độ nơi đây rất cao cho nên dù có tu vi nhất định thì cũng không thoát khỏi cảnh tứa mồ hôi hột.
Trên những cây dâu có không ít những con tằm đỏ rực, đó chính là những con tằm quý báu không ngừng nhả ra từng sợi tơ có thể bện thành bảo y.
Thạch Hạo một mình tiến vào trong khu rừng, xung quanh là những âm thanh xào xạc đang gặm lá của các chú tằm, thi thoảng sẽ có một vài vòng lửa bốc lên trông rất lạ mắt.
Năm xưa khi Thạch Hạo tới nơi đây thì cũng chưa kịp chú tâm quan sát ngắm cảnh, thì đã gặp lại cố nhân rồi.
Giờ lại quy về chốn cũ, lúc này khi quan sát thật kỹ lưỡng, quan sát những cô gái đang gái dâu thế nhưng cũng không thấy được thứ mình muốn thấy.
Hỏa Tang lâm đầy yên tĩnh, ánh đỏ trong veo, ngọn lửa nhấp nháy.
Thạch Hạo đảo bước đi qua khu rừng này, dựa theo trí nhớ từng bước đi tới, hắn biết mình cách nơi kia không còn quá xa nữa.
Từ biệt đã mấy năm, không biết nàng nay đã như thế nào rồi.
Hỏa Tang thụ đầy to lớn, có cây đã sống cả mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm, hình thể to lớn chắc chắn, ánh đỏ cuồn cuộn.
Trong lòng Thạch Hạo không cách nào yên tĩnh được, mấy năm trôi qua rừng dâu vẫn còn thế nhưng lòng hắn lại có chút lo lắng, năm tháng sẽ không bao giờ chờ đợi bất kỳ ai, có thể sẽ thay đổi rất nhiều thứ.
Rốt cuộc cũng đã tới gần, đã tới khu vực quen thuộc trước kia.
Có tiếng nước chảy rì rào từ trong hốc đá ra ngoài, tình cờ sẽ có những chú cá nhỏ búng lên khỏi mặt nước, dịu dàng và tự nhiên.
Nơi sâu trong Hỏa Tang lâm rất là yên bình, nơi đây có một khu rừng trúc, có một dòng sông nhỏ hòa tan đi vẻ oi bức nơi đây.
Thạch Hạo nhanh chân đảo bước tiến vào rừng trúc phía trước.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn chợt đọng lại.
Vốn nơi đây hẳn phải là một ngôi nhà bằng tranh, có một cái tiểu viện, có một ít đôn gỗ, còn có chút hoa dại, thế nhưng hết thảy đã chẳng thấy đâu.
Nơi đó chỉ có một vùng cháy đen, mặt đất khô nứt nẻ tràn đầy đau thương.
Tiểu viện đã biến mất, vẻ yên tĩnh ngày xưa đã bị phá vỡ, cây cỏ chẳng còn, nhà tranh bị đốt cháy, nơi đây cũng chỉ còn lại tro tàn.
Năm đó, những người này phụng mệnh đi tìm tin tức, mục tiêu chính là Hỏa Linh Nhi, phải bắt nàng cho bằng được, kết quả lại chậm một bước.
Phụ thân của Hỏa Linh Nhi từng là Nhân hoàng ở hạ giới du lịch trở lại, sau khi biết con gái mình và Thạch Hạo gặp mặt nhau nên liền dẫn nàng rời khỏi.
"Các ngươi không hề phát hiện ra bọn họ?" Gánh nặng trong lòng của Thạch Hạo như được tháo xuống.
"Sau đó cũng có chút manh mối và đi tìm kiếm, thế nhưng cũng không có kết quả gì." Bọn họ ngoan ngoãn trả lời, ngược lại còn từng bị Hỏa hoàng đại khai sát giới tới tận nơi đây.
Rất nhanh, Thạch Hạo hiểu rõ lai lịch của những người này, đều là nhân mã của Kiếm cốc, Hỏa Vân động, La Phù chân cốc, quả nhiên là mấy đại giáo nhận việc trấn áp Tội huyết làm nhiệm vụ của mình.
Đồng thời, làm cho ánh mắt của hắn trở nên băng hàn hơn là, trong đây còn có sự tham dự của hai tu sĩ của Thiên Nhân tộc.
"Hỏa Vân động, La Phù chân cốc, còn có cả Thiên Nhân tộc nữa, các ngươi khinh người quá đáng rồi đó!" Thạch Hạo tức giận, hắn xin thề, tương lai sẽ tới từng nhà chào hỏi.
Hắn từ những người này đã biết được một vài tình huống, sau cùng vung tay giải quyết nhóm người này, chưa hề lưu tình gì cả.
Thạch Hạo thở dài, thiên hạ to lớn như vầy thì biết đi nơi nào tìm kiếm Hỏa Linh Nhi? Hi vọng hai người sẽ bình yên vô sự.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn bồi hồi về khu vực này, dõi mắt nhìn về nơi đây rồi lại nghĩ tới những chuyện tại hạ giới, hắn chỉ biết thở dài mà thôi.
Hỏa Tang lâm này rất lớn nhưng trong mấy ngày qua Thạch Hạo gần như đã đi gần hết khu vực này, hắn muốn tìm nơi mà Hỏa Linh Nhi từng thu hái, muốn tìm hiểu thật rõ.
"Hả?"
Ngày thứ tư, trong lòng Thạch Hạo chấn động, ánh mắt ngưng lại rồi nhìn về một phía.
Nơi đó cách nhà tranh rất xa, là biên giới của Hỏa Tang lâm.
Nơi đó có người đang hái dâu, một cô thiếu nữ với bộ đồ được may bằng vải thô, mái tóc rối bời, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trước giờ, Thạch Hạo chưa từng nhìn thấy dung mạo này bao giờ thế nhưng khi nhìn vào cặp mắt ấy thì tâm thần liền run lên, hắn có chút không thể tin, đôi mắt ấy quá quen thuộc.
Thạch Hạo từ từ đi tới, thiếu nữ ấy xoay người, giỏ trúc giờ đã rời tay rơi xuống mặt đất, trong mắt liền hiện ra những giọt nước, cặp mắt đen láy to tròn ấy chợt rưng ưng.
"Là... ngươi!" Lời nói của nàng run rẩy.
Mặc dù đã thay đổi dung mạo thế nhưng Thạch Hạo vẫn có thể nhận ra được, đó chính là Hỏa Linh Nhi, nàng vẫn chưa hề rời đi, vẫn luôn ở trong Hỏa Tang lâm này, vẫn chờ đợi nơi đây!
=======================================
Đầu xuân, kính chúc các bạn sức khỏe, công việc học tập thuận lợi, suôn sẻ.
=======================================