Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1030 : Giá lâm tổ địa Thiên Nhân tộc

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


Ân oán giữa Thạch Hạo với Thiên Nhân tộc thật sự rất sâu, hắn từng bị áp bức và lăng nhục ở nơi này, lấy ân đền oán, suýt nữa thì đã bị giết chết trong hắc lao, việc này hắn khó mà quên được.



Ngày xưa, hắn từng nói với tộc này, sớm muộn gì cũng có một ngày chính bản thân mình quay lại để giải quyết ân oán này.



"Đây chính là nơi cư trú của Thiên Nhân tộc à, rộng lớn thiệt." Hỏa Linh Nhi nói.



Phía trước là những ngọn núi chập trùng tựa như là một con chân long đang quấn quanh đầy to lớn và bao la, từng làn khói tim bốc hơi, từng đám mây khói lượn lờ, tất cả đều là do linh khí biến thành.



Không cần nói nhiều, đây chính là một số ít linh thổ trong thiên địa.



Mà nơi đây cũng không phải là trọng địa của Thiên Nhân tộc, đi qua khỏi những dãy núi là tới vùng bình nguyên, từng tòa thành khổng lồ được xây dựng bên trên và cư trú lượng lớn Thiên Nhân tộc.



Rõ ràng, đây chính là quốc thổ của bọn họ.



Mà Thiên Nhân tộc còn có một tổ địa khác mà người thường khó mà đi vào được, muốn tới cần phải mượn nhờ truyền tống trận cổ.



Nếu Thạch Hạo đã dám tới thì chắc chắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, hắn có Phá Giới phù, còn có một tấm thần phù màu vàng mà chín vị đại Giáo chủ đã cố ý luyện riêng cho hắn, thứ này có thể xuyên thấu rất nhiều đại trận.



Dọc theo đường đi, hai người xông qua những nơi mà Thiên nhân bình thường sinh sống, đi thẳng tới tổ địa của bọn họ.



"Đại trận phong sơn, cẩn thận đó!" Hỏa Linh Nhi lo lắng cho Thạch Hạo, sợ hắn vì báo thù mà sẽ đẩy bản thân vào nguy hiểm.



Dù sao, thời xưa Thiên Nhân tộc cũng là một Hoàng tộc, gốc gác rất thâm hậu, dù không có cường giả chí cao tọa trấn nhưng cũng không phải người thường có thể xông vào một cách dễ dàng.



"Đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi!" Thạch Hạo đánh thức Đả Thần Thạch.



Mấy năm qua Đả Thần Thạch đã đạt được rất nhiều lợi ích, không những ăn Hỗn Nguyên thạch, lại thêm Thiên Mệnh thạch, còn có cả kỳ thạch đạt dược bên trong hang ổ cổ phượng nơi vườn thuốc của Tiên cổ.



Đúng như nó nói, quả thật như muốn tu ra tiên khí, khắp thân thể nó tản ra từng làn linh vụ không ngừng bốc hơi, vô cùng thần thánh.



Gần nửa năm qua, nó đã nung nấu những chí bảo mà mình đã nuốt vào, luyện hóa thành một phần của bản thân khiến lột xác không ngừng, khí tượng kinh người.



Trong quá trình này, thi thoảng nó sẽ ngủ say thế nhưng vẫn không ngừng cố gắng lột xác.


"Ngươi lại dám tới Thiên Nhân tộc ta luôn à?" Có người hét lớn thế nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.



"Tất nhiên là tới tính sổ rồi, năm đó các ngươi đã làm nên những chuyện vô nghĩa, hôm nay ta tới hỏi một câu giải thích thôi!" Thạch Hạo nói.



Hắn điểm một chỉ về hư không, ngón tay phát sáng, vài luồng cầu vồng lao tới rồi đâm thủng hư không.



"A..." Những người này hét thảm, cơ bản không cách nào chống lại được, gần như bị đánh trúng trong cùng một lúc, máu tươi không ngừng tung tóe khắp hư không rồi chảy dài xuống mặt đất.



Tuy rằng chưa chết thế nhưng rõ ràng đều đã tàn phế cả!



"Giết sạch, sẽ nói ta vô tình và máu tanh, thế nhưng không giết thì làm sao hả giận, nói toàn bộ Thiên Thần ra đây chịu chết đi!" Thạch Hạo thì thào.



Hỏa Linh Nhi nắm chặt bàn tay của hắn, ý rằng đừng nên quá kích động.



"Nè, ngươi là người nào?" Một thần linh khác đứng giữa trời thấy cảnh này thì sợ hãi không thôi.



"Trời ơi, hắn là Hoang, chính là Thạch Hạo, người đã giành vị trí thứ nhất trong di địa Tiên cổ, hắn lại tới đây, đi tìm chúng ta báo thù!"



Rốt cuộc, có người sau khi nhận ra Thạch Hạo thì sợ hãi hét lớn, việc này đã tạo nên sóng lớn khôn tả.



Cái tên Hoang, sớm đã chấn động ba ngàn châu thượng giới, cho tới bây giờ, toàn bộ các giáo đều đã biết được sự kiện hắn đại phát thần uy ở di địa Tiên cổ.



Trong mười mấy ngày ngắn ngủi này thì ai mà không biết Hoang, có thể nói là chấn động cả thiên hạ, bốn phía đều truyền miệng cái tên của hắn.



Từ mấy ngày nay, trên dưới Thiên Nhân tộc đều bất an, người Hộ Đạo trở về trong trạng thái trọng thương sắp chết, thiếu niên ngày xưa lại trưởng thành tới mức mà ngay cả thiên hạ đều rõ, thật sự khiến bọn họ sợ hãi.



Họ đã sớm có linh cảm, chung quy lại sẽ có một ngày Hoang sẽ đánh tới cửa.



Nhưng, dù thế nào thì cũng không một ai nghĩ tới, ngày hôm nay lại tới nhanh như thế.



Giữa trời, trên tường thành, một thiếu nữ mặc áo tím đang dõi mắt ngắm ánh chiều tà, lúc này bị động tĩnh bên dưới thu hút nên cẩn thận nhìn xuống dưới.



"Là hắn!" Vân Hi thất kinh, cảm xúc chập trùng, cảm giác với tâm tình khó nói nên lời, rất nhanh nàng lại nhìn thấy có một thiếu nữ dáng người cao ráo với bộ quần áo đỏ rực đang đứng sáng bên cạnh Thạch Hạo.