Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1042 : Thành hôn (Thượng)
Ngày đăng: 01:23 19/04/20
Hỏa Linh Nhi thấy Thạch Hạo cười toe toét nói ra hai chữ "thành hôn" thì sắc mặt ửng hồng rồi lườm hắn một cái, nàng luôn cảm thấy tên quỷ này càng ngày càng lấn tới.
Thế nhưng khi nghĩ tới tương lai chuẩn bị chia cách thì nàng chỉ nhẹ thở dài chứ không hề nói thêm hay phản bác gì cả, trong mắt chợt rưng rưng.
Lại muốn chia ly rồi, mà lần này Thạch Hạo đi càng xa hơn, là muốn tới nơi sâu nhất trong Cấm khu, rời khỏi ba ngàn châu, chuyến đi này là cửu tử nhất sinh.
Mà sau này nếu như còn sống thì Thạch Hạo lại sẽ rời khỏi thế giới này, sẽ đi vực ngoại, lần từ biệt ấy cũng không biết cần bao nhiêu năm mới có thể gặp lại.
Suy nghĩ tới những việc này thì Hỏa Linh Nhi cảm thấy buồn lo, nàng cảm thấy lần từ biệt này có thể là rất rất lâu, không biết có thể gặp lại được nữa hay không.
"Anh phải cẩn thận đó!" Nàng nhẹ giọng và cũng đầy mạnh mẽ nói.
Bởi vì, bên trong Cấm khu rất nguy hiểm, dù là Giáo chủ tiến vào cũng có thể sẽ bỏ mạng chứ đừng nói đám người Thạch Hạo. Đây là một con đường sinh tử, một khi bước lên thì không thể quay lại được, sống hay chết rất khó mà nói.
"Yên tâm đi, không người nào có thể giết anh được đâu, nhưng mà anh cũng rất hồi hộp mong chờ Cấm khu đó, không chừng sẽ có một vài tiên cầm thụy thú sinh sống, tới lúc đó anh sẽ bắt một con về làm thú cưỡi cho em." Thạch Hạo cười nói.
Hắn luôn luôn lạc quan và cũng tràn đầy tự tin, cũng không hề để những mối nguy hiểm của con đường ở phía trước trong lòng.
Cô gái với cặp mắt màu lam nở nụ cười, da mặt nàng cũng chẳng hề mỏng chút nào, lúc này cười hì hì nói: "Phải tặng ta một con nữa đó."
"Đó là quà cho vợ của ta, ngươi cũng muốn á?" Thạch Hạo hùng hổ hỏi.
"Nhóc họ Thạch kia, ngươi đắc tội với tỷ tỷ như vậy không sợ sau khi tiến vào Thư viện Thiên Tiên thì tỷ tỷ sẽ nhờ người xử lý ngươi hay sao?" Thiếu nữ mắt lam nói.
"Cứ việc mời gọi, ta dẹp loạn từng người!" Thạch Hạo cười ha hả nói.
"Được, ngươi cứ ngông nghênh hùng hổ đi, tới lúc đó ta sẽ tiếp đãi ngươi thật đặc biệt, sẽ giới thiệu mấy vị tỷ muội xinh đẹp tới chăm sóc!" Cô gái mắt lam nở nụ cười, thế nhưng cũng không hề thấy chút vẻ lẳng lơ gì cả.
"Thích vậy sao, đám tỷ muội đó có lai lịch như thế nào vậy?" Thạch Hạo cười ha ha không thôi.
"Có Hoàng nữ, có hậu đại của Trường Sinh giả, còn có tiên tử thật sự, chỉ sợ tới lúc đó ngươi sẽ bỏ chạy không dám để các nàng chăm sóc mà thôi." Cô gái mắt lam cười hì hì.
"Hắn trốn không được đâu, chắc chắn sẽ bị trấn áp ngay lập tức." Cô gái lạnh như băng xen lời.
"Được rồi, các ngươi cứ ngồi đợi để chào đón ta đi, ta tất nhiên sẽ tiến vào Thư viện Thiên Thần và sẽ cố gắng hưởng thụ sự hầu hạ của các ngươi." Thạch Hạo cười nói.
"Đưa em về lại khu Hỏa Tang lâm đi, em muốn ẩn cư ở đó." Đột nhiên Hỏa Linh Nhi mở miệng, nàng muốn trở lại trong khu rừng Hỏa Tang đầy yên tĩnh đó.
Trong lòng Thạch Hạo chấn động, dâng lên một cảm khác khó tả.
Dâu lửa nở hoa, đâu đâu cũng là màu đỏ đậm.
Lại tới nơi này, Hỏa Tang thụ lắc lư theo từng làn gió mát lùa khắp núi đồi, từng cánh hoa tựa như là những miếng kim cương đỏ không ngừng phấp phới, hương thơm lan tràn.
Trong rừng, từ cánh hoa đỏ rực lấp lánh tựa như ánh chiều lấp ló.
"E rất thích nơi này!" Hỏa Linh Nhi thì thầm rồi nhìn về những cây cổ thụ đỏ rực, xa xa là những thôn nữ đang hái dâu, trái tim của nàng tựa như yên tĩnh trở lại.
Bởi vì, nơi đây có những ký ước cũ, còn có hi vọng, đã từng chờ đợi một người ở nơi này, lại có thể giúp cho tâm tình của một người trở nên yên tĩnh và đầy thỏa mãn.
Chính xác, nơi rời khỏi nơi này không lâu thì nàng đã trở lại rồi.
Nếu so lần này với lần trước thì con đường lần này càng không biết gì cả, chuyến này của Thạch Hạo khó đoán sống chết, dù cho có sống thì cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này.
Hỏa Linh Nhi thất vọng, trong lòng vô cùng hoang mang.
Nếu gặp lại, không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm, mà lúc đó, toàn bộ thiên hạ rất có thể đã đại loạn, khói lửa khắp nơi, có thể tương phùng ư?
Cuộc đoàn tụ lần này coi như là rất vui rồi, nàng cảm ơn trời xanh đã che trở, mà lần sau hơn nửa rất là xa vời.
Nàng biết, anh tài khắp thiên địa này trong tương lai sẽ héo tàn, máu nhuộm non sông, trong những năm tháng diễn ra cuộc chiến tranh kia thì sẽ không hề hay biết, Thạch Hạo khó có thể trở lại, hắn sẽ phải đi chinh chiến.
Sắp sửa ly biệt, Thạch Hạo yên lặng ngắm nhìn nàng, không biết nói gì cho tốt.
"Dâu lửa nở hoa, một năm rồi lại một năm, em sẽ luôn ở đây chờ anh trở lại." Hỏa Linh Nhi nhìn chằm chằm hắn.
Nghe được lời nói của nàng, nhìn được ánh mắt của nàng khiến lòng Thạch Hạo bồi hồi, lúc này chợt cảm thấy chua xót, con mắt của hắn tưa như hơi cay.
=========================================