Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1044 : Xông Cấm khu
Ngày đăng: 01:23 19/04/20
Ba ngàn châu, vô biên vô ngần, sức người đều có hạn, dù cho có mạnh tới đâu cũng rất khó đi hết toàn bộ.
Thạch Hạo thân hóa Côn bằng mang theo vẻ không nỡ xa rời, một loại tâm tư khó có thể diễn tả bằng lời đập cánh kích thiên, lao vút trong thiên địa.
Cũng không biết bao lâu thì hắn cảm nhận được đang có nhân vật mạnh mẽ nào đó nhìn chằm chằm lấy mình, lúc này chém lìa hư không và từ đó biến mất trên trời cao.
Hắn đi thực hiện lời ước định, muốn xông vào khu không người mênh mông kia, đi vào trong cấm địa truyền thuyết, có thể sẽ trải qua rất nhiều việc hung hiểm hoặc thậm chí cả tử vong.
Trên con đường sau đó, hắn mượn những tuyền tống trận cỡ lớn từ châu này qua châu khác, bắt đầu tiến về phía tập hợp.
Trong lúc này thì Thạch Hạo bất ngờ biết được, khách tới từ vực ngoại đã nới rộng điều kiện, cho phép tất cả mọi người đều có thể đi vào con đường cổ xưa kia, chỉ cần có thể tìm được tòa thành cổ kia thì coi như đã qua ải, có tư cách gia nhập vào thư viện Thiên Thần.
Lập tức cả thượng giới đều bùng nổ, tới giờ thì khắp nơi đều biết tại sao khách từ vực ngoại lại tới đây, rất nhiều thiên tài rục rịch mong muốn tới chốn không người kia ngay lập tức.
Nhưng, có một vài cao tầng lại nhíu mày, nếu như những tuấn kiệt trẻ tuổi kia quá tự đại rồi liều lĩnh tiến vào, như vậy rất có thể sẽ khiến cả thượng giới tổn thất nặng nề.
"Ngày xưa, lão Giáo chủ của thư viện Tạo Hóa đã chết trong Cấm khu ấy, nếu giờ các ngươi đi vào thì cần phải suy xét cẩn thận."
"Từ xưa tới nay, những người còn sống đi ra thì cực kỳ ít, phải cẩn thận cân nhắc cho thật kỹ!"
Một vài đại nhân vật lên tiếng, tuy nói không nhiều thế nhưng tựa như là một chậu nước lạnh tạt thẳng lên đầu, dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng của các cao thủ trẻ tuổi.
Đây là sự thật, ba ngàn châu rất lớn, Cấm khu đầy đáng sợ kia lại càng bao la hơn, tràn ngập nguy hiểm, nếu thật sự bước chân vào thì chắc chắn sẽ là cửu tử nhất sinh.
Tuy rằng có một ít khu vực đã được kiểm soát và cũng tương đối an toàn, thế nhưng, con đường thi tuyển ở tòa thành trì kia tuyệt đối không nằm trong những khu vực này.
Tới cùng là nên đi hay không?
Trong hai ngày sau đó thì ba ngàn châu không cách nào yên tĩnh được, các nơi đều nhốn nháo, rất nhiều người đều đang bàn tán.
"Ngươi cho rằng mình là Thập Quan vương à, người ta có thực lực thật sự, có tư cách để tiến vào thư viện Thiên Thần, cho nên bước vào con đường đó cũng chẳng có gì lạ cả."
"Đúng đó, chúng ta cần phải tỉnh táo lại, chưa tu ra tiên khí, thua xa với đám "Trích tiên", nếu muốn dựa vào vận may để có được tư cách thì quá không hiện thực."
...
Đương nhiên, cũng có nhiều người không phục, cho rằng mình có tiềm lực để thử thách.
"Từ xưa tới giờ, chí tôn siêu tuyệt chân chính đều trưởng thành muộn cả, chắc phải tới mấy trăm năm sau mới từ từ bộc lộ tài năng, từ từ trở nên mạnh mẽ. Ta tin chắc, chờ tới lúc ta đặt chân vào lĩnh vực Thiên Thần thì chắc chắn sẽ tăng nhanh như gió, không hề kém bất luận người nào!"
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới, ở bên ngoài mấy chục dặm có tu sĩ sợ hãi hét lớn.
Thạch Hạo nhíu mày, thân thể chợt động rồi như một vệt ánh sáng dán chặt với vùng rừng núi này, hắn nhanh chóng vụt tới chỗ tiếng hét vừa nãy thế nhưng làm hắn giật mình chính là, tuy rằng tiếng hét kia phải tới mấy chục dặm thế nhưng chạy tới mấy trăm dặm sau thì mới phát hiện được.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn hoảng sợ vô cùng, bên trên chạc cây cổ thụ có tới mười mấy thi thể.
Nói chính xác hơn là, mười mấy bộ da người đầy khô quắt!
Cũng không phải là da người bị lóc ra mà là bị thứ gì đó hút cạn máu huyết, làm tan chảy xương cốt, nuốt chửng hết cốt tủy nội tạng, chỉ còn lại mỗi lớp da bên ngoài đang bồng bềnh trước gió, treo lơ lững trên cành cây.
Ánh mắt của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, đó là thứ gì mà lại kỳ lạ như thế, thần thức của hắn chưa hề bắt được, tuy rằng hắn nhanh chóng lại đây thế nhưng cũng không hề biết tình huống cụ thể ra sao.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, một cây cỏ khô lắc lư rồi đâm thẳng về phía hắn.
Thạch Hạo né tránh, tiếp đó cây cỏ khô kia ầm một tiếng, đâm thẳng vào một ngọn núi lớn màu đen cao vút trong mây thành bột mịn.
Thạch Hạo xoay người nhìn về một hướng, keng, hắn rút ra tiên kiếm Đại La, có thể khiến hắn sử dụng thanh kiếm này thì chắc chắn đã nổi lên sát ý, hoặc là một tình huống không hề lạc quan nào đó.
Một nụ cười ghê rợn truyền tới mang theo hàn ý vô tận.
Tiếp đó là một loại cổ ngữ trước người chưa từng nghe ai nói qua, loại cổ ngữ này không ngừng vang lên trong rừng rậm và mang theo ác ý vô cùng.
Thạch Hạo tuy nghe không hiểu thế nhưng lại nhận biết được thần niệm của nó.
"Vượt qua Biên hoang thì đã thấy được nhiều đồ ăn như vậy rồi, quả là may mắn mà!"
Lời này đại khái là như thế, lúc này Thạch Hạo rùng mình một cái,
Hắn biết, có đại sư xảy ra rồi!
E rằng ba đại chí tôn kia cũng sẽ không nghĩ tới, con đường này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, lại có sinh linh ở bên kia Biên hoang xông tới đây, đây là một chuyện động trời!
Là sinh linh ra sao? Thạch Hạo trừng mắt.
================