Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1057 : Trứng Tiên

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Một quả trứng lấp lánh trong suốt, thần hà năm màu ngút trời.



Thạch Hạo hoài nghi thứ này có quan hệ với Hoàng nữ, bởi vì hắn cảm thấy được chút quen thuộc, như thật như ảo vậy.



Nhưng, mộng về Tiên cổ, hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng nữ đã tu thành ba luồng tiên khí đã bị người khác giết chết, và từ từ nằm trong vũng máu rồi hóa thành xương máu.



Làm sao lại xuất hiện một quả trứng tiên?



"Ngươi biết thứ đó à?" Ma nữ mở to cặp mắt đen láy nhìn hắn, nàng là người nào chứ, vô cùng khôn lanh, chỉ cần nghe sơ qua thì đã có thể phán đoán được phần nào rồi.



"nàng từng là một người bạn của ta." Thạch Hạo thở dài, nhớ lại người kia, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, hình dung là việc mình đã thần du về hơn một kỷ nguyên trước, những chí tôn trẻ tuổi kia đều chết hết, trong lòng hắn cảm thấy rất tiếc nuối.



Thật sự là đáng tiếc mà, nhiều anh kiệt như thế, có mấy người đã tu thành ba luồng tiên khí!



Ở chung với nhau mấy tháng, vô cùng hợp ý lẫn nhau, tuy rằng tương giao ngắn ngủi thế nhưng tựa như là tri kỷ trên con đường tu đạo.



Tới cấp bậc như hắn thì muốn tìm đối thủ cùng cấp để luận bàn thật chẳng hề dễ chút nào, mà vào thời đại vàng son thì lại có cả một nhóm người!



Đáng tiếc là, bọn họ đã nằm xuống như thế, Thạch Hạo chỉ biết trơ mắt mà nhìn.



"Là bằng hữu của ngươi? Khi nào?" Mặc dù Ma nữ rất khôn lanh nhưng cũng không thể đoán ra được, dù sao việc thần du về hơn kỷ nguyên cũng quá ly kỳ, rất khó khiến người khác tin tưởng, chứ đừng nói tới việc nghĩ tới.



"Rất lâu nhưng tựa như ngày hôm qua, những người kia mới chính là thiên kiêu, chí tôn thật sự, mỗi người đều có khí chất hiên ngang thế nhưng lại rất điềm đạm, không hề ngang tàn, ở chung với bọn họ thì rất vui vẻ, rất thoải mái." Thạch Hạo nói.



Hắn luôn cảm thấy, những người này mới chính là người cầu đạo chân chính, dáng vẻ siêu phàm. Chỉ là do sinh ở đời đó nên có thể nói là một bi ai đối với bọn họ.



Hay là, đó là niềm tiếc nuối của bọn họ, nếu như cho bọn họ thời gian, chờ bọn họ trưởng thành thì kết cục của trận đại chiến Tiên cổ đó đã không thành ra như thế.



"Sao ngươi nói ta cảm thấy rất là mơ hồ, đừng nói là ngươi không biết đây là nơi nào nghen, đây chính là động phủ được lưu lại từ kỷ nguyên tiên cổ, là thứ được để lại từ vô tận năm tháng trước đây, vậy làm sao có quan hệ với bạn bè ngươi chứ?" Ma nữ lườm hắn một cái, tuy rằng nàng rất thông minh thế nhưng cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc như thế.



"Có thể." Thạch Hạo nói, không hề tỏ ý kiến gì.



"Nếu là thật thì ngươi là người thuộc niên đại nào chứ, không thuộc về hiện tại, không ở trong đời này?" Ma nữ cười chọc.
Rốt cuộc, cả hai cũng tới được điểm cuối của vùng biển này.



"Haizz, bị vây ở trong tòa thành cổ kia lâu như thế thì ta nghĩ đã có người tới sớm hơn chúng ta rồi." Ma nữ không vừa lòng nói.



Vốn bọn họ tin chắc mình là người đầu tiên, thế nhưng lại bị vây nhốt trong thời gian dài như vậy thì ắt hẳn sẽ có người trong lúc này vượt lên trên.



"Đi thôi, chúng ta cần nhanh chân chạy tới nơi sâu Cấm khu này, nhìn xem thử cái gọi là Đế thành ấy ra sao, hiểu rõ làm sao ký kết được Minh ước Thái cổ kia." Thạch Hạo nói.



Cứ thế, cả hai lại tiếp tục lên đường, thời gian ba tháng từ từ qua đi!



"Trước kia nói là gần tới rồi, sao giờ lại lâu thế chứ?" Ma nữ oán giận.



"Uhm, tới rồi kìa!"



Hôm đó, Thạch Hạo thất kinh, bởi vì hắn cảm thấy được chút gì đó, nơi phương xa tràn ngập một luồng khí thế khó tả khiến người khác kính nể và kinh ngạc.



Trong lúc nhất thời, bọn họ cảm giác như đi tới thời đại khai thiên tích địa, quan sát thấy hình thái ban đầu của vạn vật.



Ở phía cuối ấy như có cảnh tượng không gì sánh nổi, như là đang kêu gọi bọn họ vậy.



"Đế thành Cấm khu, nhất định là nó rồi!" Thạch Hạo khẳng định nói.



"Quá tốt, để ta nhìn xem thử nó có hình dáng ra sao, rốt cuộc cũng tới được nơi cần tới." Ma nữ hài lòng lên tiếng, trải qua không biết bao nhiêu gian nguy và tốn không biết bao nhiêu thời gian thì mới tới được nơi này, quả là chẳng hề dễ dàng chút nào.



Càng tới gần thì thân thể của Thạch Hạo càng chấn động, bởi vì trên người hắn có một thứ đang từ từ thức tỉnh và phát ra một luồng khí thế kỳ lạ, ánh sáng rực rỡ cùng với luồng khí thức to lớn như có thể xuyên qua cổ kim!



Một giọt máu!



Nó hiện ra trên người của hắn rồi chiếu rọi chư thiên vạn cổ, vẻ thần bí không cách nào hình dung được.



Ma nữ liền nhận ra, nàng cũng chẳng hề xa lạ với thứ này, đây là giọt máu được mang ra từ trong di địa Tiên cổ, từng được chôn sâu bên dưới Vạn Vật thổ.