Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1091 : Sáu đại cường giả

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Trong cung điện màu đen, sáu bóng người tựa như núi cao sừng sững đứng nơi đó, tạo cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt.



Ánh mắt Thạch Hạo thăm thẳm nhìn chằm chằm bọn họ, lúc này hắn chịu áp lực vô cùng to lớn, tựa như chiếc thuyền con trong bão tố của đại dương, lúc nào cũng có thể sẽ bị đánh chìm, tan nát!



"Lục Đạo Luân Hồi thiên công?" Hắn nhìn chằm chằm sáu người, nhìn tư thế của bọn họ, thể ngộ thần vận của bọn họ, đây thật sự là loại truyền thừa vô thượng kia sao?



Trong nháy mắt, Thạch Hạo như nhập ma, hoàn toàn chìm đắm vào trong, không thể tự kiềm chế được.



Cung điện màu đen rất bao la và vô cùng trống trải, chỉ có sáu bóng người đứng hiên ngang bệ vệ như núi, đè ép hơi thở của người khác, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.



Chăm chú nhìn kỹ thì có thể phát hiện được, tất cả đều tỏa ra vẻ mạnh mẽ khó có thể dùng lời diễn tả được, đó là sự thể hiện của Đạo, càng là sự phóng thích quy tắc vô tình, có thể xoá bỏ toàn bộ thế gian.



Với một người mê võ nghệ mà nói, sáu bóng người này không thể nghi ngờ chính là bảo tàng, là Thiên Thư, là truyền thừa chí cao!



Từ khi bước vào cung điện cổ này thì Thạch Hạo cũng đã quên đi tất cả, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát sáu người, cẩn thận phỏng đoán và tìm hiểu.



Chỉ là loại thiên công này quá tối nghĩa, làm cho tâm thần người khác như muốn xóa nhòa khó có thể hiểu được, suýt chút nữa khiến nguyên thần của Thạch Hạo trở nên lu mờ.



Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác một cơn mát lạnh ùa tới và thoát khỏi loại trạng thái gần như tẩu hỏa nhập ma này, lúc này chơt cảm thấy trong miệng không ngừng ứa máu.



Thạch Hạo tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lúc nãy chỉ vì tìm hiểu loại thiên công kia mà suýt chút mất mạng!



"Đúng rồi, chỉ có thức mở đầu, chỉ có sáu bóng người, cũng không có kinh văn, ta tu hành lung tung như vậy chỉ sẽ sẽ đẩy mình vào vực sâu mà thôi!"



Thạch Hạo cảnh giác, ánh mắt trong suốt trở lại, không nôn nóng mà hoàn toàn bình tĩnh lại.



Bây giờ tiếng kinh văn cũng không hề vang lên nữa, cũng không có truyền thừa thật sự, chỉ dựa vào sáu loại tư thế này thì hắn khó có thể hiểu được toàn bộ. Bộ thiên công này bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp.



Khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại thì Thạch Hạo khôi phục lại tâm tính vốn có, lấy trạng thái bình tĩnh nhất xem kỹ toàn bộ nơi này, tìm kiếm pháp môn mình cần.


"Đại chiến thật thảm thiết, nhân vật mạnh mẽ cỡ này mà cũng chết trận, có ngày phai tàn, thực sự quá tàn khốc." Thạch Hạo tự nói.



Ngay cả nhân vật vô thượng như vậy đều sẽ bị đánh giết, đều phải chết đi, là một thời loạn lạc tới mức nào?



Thạch Hạo cảm thấy, người như thế hẳn phải là lãnh tụ, là nhân vật thủ lĩnh một thời đại mới đúng, thế nhưng kết quả lại bi thảm như vậy, bị giết chết đầy vô tình.



"Bọn họ là nhân vật của thời đại nào?" Thạch Hạo quan sát thật kỹ, muốn phán đoán từ trang phục của bọn họ thế nhưng lại vô cùng thất vọng, không cách nào biết được.



Hắn cảm thấy, chỉ có đúng một loại trang phục hẳn thuộc về thời kì cuối của kỷ nguyên Tiên cổ, bởi vì lúc mộng về Tiên cổ hắn đã từng thấy qua.



Còn mấy người khác thì không biết.



Thậm chí, có trang phục của một người được dùng kỳ thạch mài thành từng mảnh, và lấy tiên kim làm chỉ may lại, hình thành nên giáp trụ, vô cùng nguyên thủy.



Ánh mắt Thạch Hạo sáng rực, thế nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, đây là giáp trụ tuyệt thế, nếu mặc lên thân thể thì khẳng định sức phòng ngự kinh người.



Không nói cái khác, riêng việc lấy tiên kim làm chỉ liền đủ để chứng minh vấn đề.



"Kỷ nguyên trước, thậm chí thời kỳ xa xưa hơn, cũng đã có Lục Đạo Luân Hồi thiên công sao?" Thạch Hạo nghĩ ngợi.



Hay là còn có một khả năng, sáu đại sinh linh này mặc dù là Cổ nhân, nhưng kết quả lại bị người đời sau phát hiện và xếp thành sáu loại thức mở đầu, diễn biến nên thiên công vô thượng.



"Người này!?" Bỗng nhiên, Thạch Hạo chú ý tới người thứ sáu, mi tâm của người này có chút đặc biệt, tuy rằng đã chết cả một kỷ nguyên, thế nhưng mi tâm không ổn định kia lại ngẫu nhiên có tia sáng lóe lên.



"Ấn ký Tội huyết?" Thạch Hạo khiếp sợ, đây là tổ tiên của Tội huyết nhất mạch sao? Ấn ký nơi mi tấm của hắn chính là ký hiệu đó!