Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1113 : Thủy triều đỏ

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Ánh sao lấp lánh, mặt đất màu đỏ nâu tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều.



Nơi này hiểm ác vượt quá tưởng tượng của mọi người, chỉ mới bắt đầu mà đã có người mất mạng.



Mọi người chợt run rẩy trong lòng, không một ai dám bất cẩn, tất cả đều lộ vẻ nghiêm túc đề phòng tiến sâu vào bên trong.



Vương Hi với quần áo bay bay, bên ngoài cơ thể hiện lên ba luồng tiên khí, bước chân liên tục di động, luôn trong tư thế sẵn sàng nghênh địch, dưới ánh trăng tựa như tiên tử giáng trần lướt đi.



Thạch Hạo đứng cách đó không xa cũng đang ra sức đề phòng tiến vào bên trong chiến trường mênh mông.



Những nơi khác cũng đều như thế, những đệ tử chính thức thần sắc đều nghiêm túc, từng người tựa như gặp đại địch, lần này vừa có cơ duyên vừa có nguy hiểm lớn lao.



Mọi người tạo thành hình quạt tiến dần vào bên trong vùng đất bí hiểm lạnh lẽo cứng rắn này, tất cả đệ tử chính thức đều dẫn người đi theo đứng bên cạnh bảo vệ, chỉ có Vương Hi mang theo ít người nhất, chỉ có một mình Thạch Hạo.



Còn đám người Lục Đà, Huyền Côn đều có năm, sáu người trở lên ở bên cạnh, đều là đại cao thủ.



Xa xa, một cô gái thướt tha đi tới, nàng được ánh trăng bao phủ trong sáng thoát tục không dính hạt bụi trần, chính là Yêu Nguyệt công chúa, nàng mỉm cười nói với Vương Hi: "Tỷ tỷ, nghe nói đây là đạo hữu của ngươi mà không phải tôi tớ, đúng là sướng đó nghe, dắt tay nhau cùng đi, như cặp vợ chồng thần tiên vậy đó."



Lời của nàng đương nhiên thu hút ánh nhìn của người khác, tuy rằng đều phân tán cách nhau rất xa nhưng thính lực của người tu vi cỡ này đều rất nhạy cảm, một vài cường giả nghe được rất rõ ràng.



Là đang gây hấn sao? Mới vừa vào bên trong chiến trường đã muốn nổi lên tranh chấp.



Trưởng lão Thư viện Thiên Thần từng ám chỉ rằng cho phép tranh đấu thoải mái ở nơi này, sẽ không truy cứu quá mức, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đông đảo đệ tử chính thức đều luôn trong tư thế sẵn sàng nghênh địch.



"Chà, ánh mắt của ngươi tinh ranh đó, thoáng cái đã nhìn ra bản chất." Thạch Hạo mở miệng, trong lúc Vương Hi còn chưa trả lời thì hắn đã thấp giọng lẩm bẩm với dáng vẻ lâng lâng, tự cho mình là một người trong vợ chồng thần tiên ấy.



Mấy người vô cùng kinh ngạc, tên này nói dóc mà chẳng biết dị miệng, không ngờ còn dám dám nói thế, không sợ Vương Hi sẽ trừng trị sao?



Quả nhiên, vẻ mặt Vương Hi cứng đờ, khuôn mặt tuyệt mỹ bị ánh trăng chiếu vào trắng sáng như tuyết, đôi mắt như ánh sao lạnh lùng nhìn hắn, có khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt tràn ngập.



"Đùa tí thôi!" Thạch Hạo giang hai tay, vội vàng giải thích.



Xa xa, Yêu Nguyệt công chúa cười khẽ đầy xinh đẹp, sợi tóc đen phấp phới dưới ánh trăng toát lên vẻ trong sáng và không minh, nói: "Thực sự phải chúc mừng đạo hữu rồi, đồng hành cùng mỹ nhân sẽ khiến rất nhiều người hâm mộ đấy."



Trong lúc nói chuyện thì nàng liếc nhìn những người khác một chút, quả nhiên có rất nhiều người lộ vẻ khác thường, Vương Hi là nhân vật cỡ nào, là minh châu của Trường Sinh thế gia, là một vị mỹ nhân tuyệt đại, có thể đi chung với nàng là chuyện rất nhiều người tha thiết ước mơ.
"Oài, người của Ba ngàn đạo châu thực sự là quá yếu."



Cách rất xa, Thạch Hạo liền nghe được âm thanh này, âm u mà xem thường, hắn giết nhanh tới.



Nguyên Phong!



Nguyên Phong tu ra hai luồng tiên khí, ngoại trừ đám người Lục Đà thì đây tuyệt đối xem như là một nhân vật tuyệt đỉnh, hắn có tư cách ăn nói ngông cuồng, chỉ là lọt vào tai tu sĩ Ba ngàn châu thì quá mức chói tai, tổn thương lòng tự ái.



"Oài, thật kém cỏi, không tu ra tiên khí cũng có thể tới đây, quả thật là một đám rác rưởi!" Hắn nói rất vô tình.



Xuất phát từ một vài nguyên nhân, mạch bọn họ không có thiện cảm với người của Ba ngàn đạo châu, từ Nguyên Thanh đến hắn đều như vậy, nếu không ngày đó Nguyên Thanh cũng sẽ không bởi vì người khác nhờ vả lại đi áp chế Thạch Hạo mười năm.



"Nếu cảm thấy quá yếu thì cắp trứng cút nhanh lên, chớ cản đường của ta!" Nguyên Phong rất lạnh lùng nói đầy vô tình khiến cho tu sĩ Ba ngàn châu khó mà chịu nổi.



Thạch Hạo liếc mắt nhìn, đây cũng không phải mấy người quen cũ của hắn, bởi vì những người kia đều rất mạnh, nếu ở đây cũng không đến nỗi tán loạn như vậy.



"Ngươi đang nhục nhã ai?" Ngoài cơ thể Thạch Hạo dựng lên một ngọn lửa hừng hực tựa như Chiến thần bước nhanh tới, phù văn như ánh lửa nhảy lên.



"Ta nói chuyện với người Ba ngàn đạo châu, chọc đau ngươi sao?" Nguyên Phong lạnh nhạt nở nụ cười.



"Đám rác rưởi này!" Người đi theo của Nguyên Phong nói.



"Ngươi nói tu vi bọn họ hiện giờ không đủ cũng không nói làm gì, ấy vậy lại còn nhục nhã như thế, nếu dùng giọng điệu này thì trong mắt ta các ngươi cũng chỉ là rác rưởi!" Thạch Hạo nói.



Trong tiếng ầm vang hắn đấm một cái, vùng trời này như bị đánh sụp!



Phụt!



Phía trước máu huyết bắn lên từng mảng, toàn bộ người đi theo của Nguyên Phong bị đánh nát ngay tức khắc.



Huyết quang lóng lánh, một vài vệt máu dính lên người Nguyên Phong, điều này làm cho hắn ngạc nhiên tựa như lần đầu tiên nhìn thấy Thạch Hạo, và tràn đầy khiếp sợ nhìn hắn



"Tên phế vậy nhà ngươi, lại đây nhận cái chết nào!" Thạch Hạo quát lên rồi lao về phía hắn, thân thể vọt lên như một con thiên long ngang trời.