Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1122 : Bướm

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Chiếc ao lụp xụp được dùng nham thạch kim cương màu xám đắp xung quanh bờ, đường kính không quá năm thước thế nhưng lại tỏa ra khí tức của thời gian pha tạp.



Đây không chỉ là một chiếc ao mà là một nhân chứng lịch sử, là một đoạn năm tháng hữu hình.



Những nham thạch kim cương kia sớm đã bị tổn hại và phong hóa đi, thế nhưng được linh khí thấm nhuộm từ từ, từng tia tiên khí thẩm thấu tiến vào trong cho nên vẫn không hề tan rã.



Bốn đại cao thủ chiến đấu trong bóng tối, không ngừng ám sát và tập kích lẫn nhau, thi thoảng sẽ truyền tới những tiếng kêu rên, tuy rằng thống nhất công kích về phía Phong Hành Thiên thế nhưng không một ai tin tưởng nhau cả, cho nên vẫn luôn đề phòng lẫn nhau.



Lúc này, bốn người đều có lựa chọn giống nhau, đều nhanh chóng lao về phía chiếc áo nhỏ đó, người này không hề muốn chậm hơn người kia, sợ bỏ qua một cơ duyên to lớn nào đó.



Bởi vì, mặc kệ là thứ gì thì chỉ cần xuất hiện từng tia tiên khí thì chắc chắn là giá trị liên thành, không cách nào đánh giá nổi.



Bọn họ cảm thấy, bên trong chiếc ao nhỏ đó chắc chắn có chí bảo, rất có thể là tiên khí bị phá nát đã rơi xuống trong trận chiến năm xưa, một khi chiếm được chắc chắn sẽ chấn động cả chín tầng trời.



Thứ này cũng giống như là Cửu Hoàng lô, là pháp khí vô thượng được Trường Sinh giả lưu lại, khắp nhân gian cũng khó tìm thấy vài món.



Nên biết, năm xưa chưa chắc mỗi một Trường Sinh giả sẽ sở hữu một món, bởi vì chất liệu chế tạo thành rất khó tìm.



Chỉ cần thứ còn sót lại trong ao này không quá lợi hại thì chắc chắn sẽ trở thành đại sát khí tuyệt thế, nếu như hoàn hảo hơn Cửu Hoàng lô đôi chút thì nó sẽ trở thành pháp khí đệ nhất ở Vô Lượng Thiên này.



Xoẹt!



Huyền Côn xuất thủ, hắn cắn răng liều một đòn với Thạch Hạo, bởi vì ban đầu Thạch Hạo và hắn đều ngang nhau, thế nhưng về sau lại vượt lên trên hắn và tiến cập chiếc ao lụp xụp đó.



Tuy rằng vừa nãy là liên minh thế nhưng hiện giờ lại liên quan tới chí bảo cổ đại, cái gọi là quan hệ đồng minh chẳng có chút ý nghĩa nào cả.



Vốn Huyền Côn rất mạnh mẽ, nếu không phải hiện giờ đang bị trọng thương và bản nguyên bị hư hao thì bất kỳ ai cũng không dám khinh thường, dù là Phong Hành Thiên cũng không dám đi đánh giết hắn.



Đạo thương, đây là một loại thương rất đáng sợ, nếu là tu sĩ bình thường khác thì chắc chắn phải chết, dù ngay cả Giáo chủ cũng khó sống sót. Thế nhưng hắn lại tu ra ba luồng tiên khí cho nên mới có thể bảo mệnh.



Chỉ có điều nó sẽ ảnh hưởng tới sức chiến đấu, vì vậy sau khi đánh ra đòn đánh này thì sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt.
Chỉ có một ít lốm đốm màu vàng cùng với hoa văn sặc sỡ vẫn còn trên thân, cũng chưa từng bị xóa đi.



Có thể tưởng tượng đươc, nếu như nó không tổn hại gì thì chắc chắn sẽ xinh đẹp tới kinh diễm, dù như thế thì trong khí tức thối rữa ấy vẫn thi thoảng truyền ra từng luồng tiên quang.



Từng luồng tiên khí đó đang từ trong cơ thể thối rữa ấy lan tràn ra ngoài.



Mấy người đều giật nảy mình, cái gọi là tiên khí ẩn giấu trong ao nhỏ này là xuất phát từ một con bướm ư, nó sớm đã chết rất nhiều năm và được ngâm ở bên trong linh dịch này.



"Đây... vốn là một Trường Sinh giả, là một cường giả vô thượng!" Bọn họ chấn kinh.



Bởi vì, dù là sinh vật đã chết mà vẫn tản ra tiên khí cùng với tiên quang sặc sỡ như vậy, hơn nửa đã thành tiên từ lâu rồi.



Nhưng, dù là một sinh linh mạnh mẽ như thế cũng phải chết, rõ ràng là nó chết trận, gặp phải trọng thương không cách nào tưởng tượng nổi, thân thể đã tổn hại, tất cả đều xảy ra ở trong kỷ nguyên Tiên cổ.



Trong cơ thể của nó có một nguồn bí lực đầy đáng sợ đang ăn mòn thân thể, chính là kẻ địch đã lưu lại, dù năm tháng đằng đẵng qua đi thì vẫn còn sót lại, quả thật chẳng hề đơn giản chút nào.



"Một vị Trường Sinh giả!"



Bất kể là Huyền Côn hay là Phong Hành Thiên, hoặc là Yêu Nguyệt thì ánh mắt đều thèm khát, ý nghĩ động thủ cướp đoạt ngay lập tức hình thành.



Bởi vì, đây chính là một vị tiên bất hủ của cổ đại, là một chí cường giả chí cao không cách nào xuất hiện ở thời đại này, mặc dù nó đã thối rữa đi nữa, đã bị hao tổn đi nữa thì vẫn là bảo vật vô giá.



Trong cơ thể của con bướm này có thể sẽ lưu lại thứ gì đó!



Sinh linh ở cấp số này thì dù cho ở Tiên cổ cũng không có bao nhiêu người, thuộc về hàng ngũ người chủ trì thiên địa đáng sợ nhất, bất kỳ di vật nào mà bọn họ để lại cũng không cách nào tưởng tượng nổi.



Nếu như trong cơ thể nó có thể phát hiện ra đạo thư, binh khí thì càng thêm kinh người, sẽ chấn động cả cửu Thiên thập Địa.



Trong cơ thể của Thạch Hạo hiện lên hào quang sáng chói, Hoàng điệp lười biếng muốn bò ra khỏi cốt đỉnh.