Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1140 : Bắt giữ

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Thạch Hạo tựa như một khối thiên thạch đâm thật mạnh tới, tiên khí tràn ngập, ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp nơi, tay hắn bắt pháp ấn xông thẳng vào thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo.



Không nghi ngờ chút nào, thời khắc này khí thế của hắn đã tăng vụt tới cực điểm, ít nhất làm cho người ta cảm giác đã đạt đến sức chiến đấu đỉnh cao nhất mà hai luồng tiên khí có khả năng thể hiện ra.



Tựa như con trai của Chân Tiên thời xưa thức tỉnh, thần quang óng ánh dâng lên, gợn sóng kịch liệt khủng khiếp, đè ép tất cả mọi thứ.



Thạch Hạo với tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã áp sát tới, pháp ấn hạ xuống!



Vẻ mặt Mạc Đạo trở nên nghiêm túc, trong lúc giơ tay thì liền kết ra chín ấn, tiếng ầm ầm rung động, nơi này tựa như thiên lôi đang nổ vang, hai tay của hắn biến hóa với tốc độ cực nhanh.



Hắn đang sử dụng một pháp môn cổ xưa, một hơi kết ra chín loại pháp ấn rồi dung hợp lại cùng nhau, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.



Chín loại thần thông đều xuất hiện và giao hòa tại đây, ánh sáng chói mắt lan toả giống như đang khai thiên tích địa, không gì sánh được!



Mọi người kinh ngạc thốt lên, đây là Thiên công cổ, pháp môn cổ xưa này rấy kỳ dị, có thể điều động chín loại bảo thuật dung hợp lại làm một, tạo nên một đòn mạnh mẽ nhất!



Ầm ầm!



Ở giữa hai người này, khí thế khủng khiếp nổ tung làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.



Trong chớp mắt, giữa cơn bạo động này xuất hiện một tia gợn sóng kỳ dị, tiếp đến sắc mặt thiếu niên áo bào trắng tái nhợt và tràn đầy kinh sợ, lập tức nhanh chóng lùi xa ra.



Thạch Hạo thừa thế áp sát lại, ra tay tấn công.



Mạc Đạo rất kiêng kỵ vì hắn là Thể Tu giả nên luôn giữ một khoảng cách xa giữa hai bên, nếu không vừa nãy liền gặp nguy hiểm rồi.



Bởi vì, vào thời khắc ấy hắn cảm giác bảo thuật mình đánh ra trong phút chốc trở nên yếu đi, hầu như muốn mất đi hiệu lực!



Vì vậy, hắn vô cùng quyết đoán mà lùi về sau thật nhanh.



Tình huống như thế, hắn thực sự đã từng trải qua một lần!



Mạc Đạo là một kỳ tài, nắm giữ tư chất ngút trời, may mắn bước lên Bất hủ sơn và tiến vào Cổ giới thần bí thật sự kia, ở nơi đó từng nhận được sự chỉ điểm của nhân vật vô thượng.



Có lần, hắn gặp phải một thành viên trong Hoàng tộc cổ xưa, người này hết sức khủng khiếp và bộ tộc này có thể miễn dịch được pháp lực!



Lúc đó Mạc Đạo rất kiêu căng tự mãn, hầu như chỉ mới vừa ra tay liền ăn phải thiệt thòi lớn, suýt nữa đã thua thê thảm, xém tí thì bị người này bắt sống trong vòng mấy chiêu.



Tuy rằng chỉ là luận bàn, nhưng vẫn làm cho hắn giật mình không thôi!



Vì vậy, trận đánh đó đã mang lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu cho hắn, suốt đời này khó mà quên được.



Sau đó, hắn suy đoán tất cả biện pháp, khổ sở suy tư, cho rằng muốn đối phó người như thế trước tiên nhất định phải kéo dài khoảng cách, không thể lỗ mãng, nếu không sẽ đẩy mình vào tình cảnh pháp lực bị vô hiệu và bị giam cầm trong lao từ.



Hơn nữa, hắn còn tìm đọc một vài sách cổ và thu hoạch to lớn!
Thạch Hạo cũng muốn vận dụng Thiên công cổ Lục Đạo Luân Hồi, thế nhưng sau đó cố gắng kìm lại, không có thi triển trước mặt mọi người.



Do đó, sau khi kiên trì trong giây lát thì sự nhiễu loạn đã bị hắn xua tan, loại năng lực kia tái hiện!



Ầm!



Sau khi bạo phát toàn diện, miễn dịch pháp lực lan toả thì Thạch Hạo chẳng chút sợ hãi xông về phía trước đánh giết đối thủ.



Mạc Đạo biến sắc rồi thở dài, chắc chắn sẽ phiền phức lớn rồi!



Pháp môn đã mất đi hiệu lực, lại gặp phải Thạch Hạo đang ở trong khoảng cách gần như thế này thì không thể tránh khỏi việc giao đấu thân thể, không có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này.



Đối phương là Luyện Thể giả, còn hắn lại không phải!



Keeng!



Dường như rèn thép vậy, nắm đấm và bàn tay của hai người đụng vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, thần lực dâng trào.



Nhiều người ngạc nhiên, Mạc Đạo rất mạnh, thân thể có thể sánh ngang Luyện Thể giả?



"Người nắm giữ ba luồng tiên khí đâu phải là hạng người bình thường, cho dù không phải chủ tu Thể thuật thì cũng sẽ có thân thể hiếm thấy trên đời!" Có người nói.



Tuy nhiên, sự cân bằng này không thể duy trì lâu dài, một lát sau, lòng bàn tay Mạc Đạo nứt toác, hai tay đẫm máu và co giật.



Hắn đã gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn!



Thạch Hạo ngoại trừ lấy thân thể áp chế ra thì còn vận dụng tới bảo thuật đầy mạnh mẽ, lúc này sở trường của đối phương đã giảm mạnh, chiến cuộc trong nháy mắt tái diễn!



Ầm!



Mạc Đạo phun máu phè phè, bị đánh bay ngược ra ngoài.



Vù!



Thạch Hạo liên tiếp kết pháp ấn, thân thể như rồng cuốn chặt lấy Mạc Đạo trong khoảng cách gần, không ngừng ra tay và đánh trọng thương hắn.



Cuối cùng, trong tiếng thình thịch thì Thạch Hạo đã khóa chặt đối phương lại, dưới tình huống miễn dịch pháp lực thì tính đột phá đã được phát huy hoàn toàn, hắn nhanh chóng bắt gọn lấy kẻ này.



"Kẻ sai vặt của ta, có phục không hả! ?" Hắn cười hỏi.



Tất cả mọi người đều sững sờ, Mạc Đạo bị bắt giữ và đã trở thành tù nhân, lẽ nào phải chấp nhận chịu thua, tình nguyện làm tên sai vặt của người trẻ tuổi kia? !



Có vài thiếu nữ của dị vực như muốn khóc rống lên, thường ngày bọn họ vô cùng sùng bái Mạc Đạo, trước mắt thấy hắn bị bắt giữ nên từng người ngây ngốc và lo lắng cho hắn, nước mắt gần như tuôn trào.