Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1149 : Vùng đất chung cực
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Bộ xương trắng hếu tức giận, thân phận của hắn chẳng hề bình thường thế nhưng vẫn còn kém xa Bất Hủ giả, hắn được người nhờ vả thế nhưng hai sinh linh có lai lịch lớn lao đều chẳng thấy bóng dáng đâu, vậy sao không lo lắng được chứ?
Thậm chí, trong lòng hắn còn sinh ra cảm giác sợ hãi!
Hư Không thú, Tam Đầu vương đều là những gia tộc khủng khiếp có thể khuấy lên phong vân vô tận, nếu hai sinh linh kia đã chết thì chắc chắn sẽ dẫn tới cơn thịnh nộ.
"Đã xảy ra chuyện gì hả?" Hắn quát lớn đầy lo lắng hỏi người bên cạnh.
"Tam Đầu vương bị giết, còn Hư Không thú... mất tích, khả năng cũng đã chết trận rồi." Có người lí nhí đáp.
"Là ai làm?!" Bộ xương trắng hếu rống lớn, ánh sáng linh hồn bên trong xương sọ kia nhảy nhót khiến cả người toả ra khí thế đầy khủng khiếp, hắn tựa như phát điên.
Sinh linh của dị vực đều nhìn về nơi này, hiện giờ, bọn họ không biết nên nói Thạch Hạo hay là Mạc Đạo.
"Mạc Đạo sao lại ở bên kia?" Bọ xương trắng hếu hỏi.
"Hắn đã chạy trốn!" Có người nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Hắn... kinh tài tuyệt diễm, vang danh thiên hạ, được cổ giới đứng sau Bất Hủ giả xem trọng thì làm sao chạy trốn chứ, hắn điên rồi à?!" Bộ xương trắng hếu không biết Mạc Đạo có điên hay không thế nhưng hắn biết, bản thân mình gần như điên mất rồi.
Đồng thời, hắn cũng nghĩ tới vị tỷ tỷ của Mạc Đạo, người phụ nữ ấy được thành viên của Hoàng tộc xem trọng, đồng thời cũng là một kỳ tài bất thế.
Mạc Đạo có chỗ dựa như thế mà còn làm phản? Hắn không tài nào hiểu ra.
"Quá đáng, làm hỏng việc thì phải bị trừng phạt!" Xương khô quát lên, thần hồn đang nhảy múa trong xương sọ chợt ngọ nguậy như muốn triển khai bí pháp.
Thế nhưng, thiên địa ầm ầm, thần lôi cuồn cuộn, pháp tắc Thế giới đầy khủng khiếp giáng xuống và áp chế lấy hắn.
Cũng trong lúc đó, túi Càn khôn phồng căng chặn lại bầu trời, chống trả với quy tắc và trật tự, không hề để cho những người bên trong nhận phải sự trừng phạt.
"Ầm!"
Đối diện, ánh sáng của Thập Giới đồ cũng trải rộng tựa như là một thế giới đầy bao la hiện ra và bảo vệ lấy học sinh của Thư viện Thiên Thần, nó cũng chống trả và tạo ra áp lực cho người của thế giới kia.
"Xoẹt!"
Nơi đây từng là nơi hưng thịnh, rất phồn hoa, tưa như là một khu thiên đình mà nay đã bị người đánh hạ, trở thành phế tích.
Dù vậy, bên trên một vài tảng đá bể vỡ vẫn còn khắc các loại ký hiệu và tản ra những gợn sóng kỳ lạ, có thể thấy được sự đáng sợ cùng với bất phàm khi chúng còn hoàn chỉnh như thế nào.
"Chiến trường Tiên gia, vùng đất cuối cùng!" Có người sợ hãi lớn tiếng nói.
Liên quan tới việc này thì có rất ít người biết được ẩn tình bên trong.
"Ở đây sẽ có cơ duyên và cũng sẽ có những Ma uyên tử vong, có cướp lấy được hay không là dựa vào chính bản thân mình." Một vị trưởng lão đi cùng nói.
Đã tới đây thì có mấy ai lùi bước?
Bọn họ đều là những người tài ba, là những thiên tài có thiên tư cao nhất của cửu Thiên thập Địa, ai cũng đã từng trải qua rất nhiều chuyện và biết rằng, nếu muốn đạt được thứ gì thì cần phải trả giá tương ứng.
Hầu như tất cả mọi người đều lựa chọn đi tới, sau khi hiểu được một chút tình huống từ trưởng lão thì dồn dập lên đường, sau đó leo lên một toà thiên đài cổ!
Đây là một cái đài đã tàn tạ, nghe đồn khi ai leo lên được cái đài này thì có thể thành Tiên!
Đáng tiếc, nó sớm đã bị phá huỷ, hiện giờ chỉ còn lại một nửa tựa như là một ngọn núi không được đầy đủ, nó tối om trông rất ngột ngạt.
Xoẹt!
Từng bóng người từ trên đó biến mất, đảo mắt chẳng thấy đâu.
Thạch Hạo giật mình, hắn không biết cái gọi là cơ duyên này sẽ là thứ gì, cũng không biết những người kia muốn đi nơi nào, bởi vì, ngay cả trưởng lão của Thư viện Thiên Thần cũng không hề biết mục đích khi tới đây để làm gì.
Chiếu theo những kinh nhiệm của tiền nhân, mỗi người sẽ có những trải nghiệm khác nhau, đi tới những địa phương khác nhau.
Hết thảy đều ngập tràn vẻ bất ngờ!
Có người từng tiến vào sào huyệt Chân Long và cùng phục sinh với một con rồng, có người từng niết bàn ở bên trong trứng của Phượng hoàng, dục hoả tân sinh...
Trước nay đều khác nhau, có người lại lạc lối trong dòng sông thời gian và biến mất vĩnh viễn.
Thạch Hạo suy nghĩ đôi chút rồi cắn răng leo lên trên đài cao ấy, tiếp đó thân thể của hắn mờ ảo và biến mất!