Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1155 : Gặp lại

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Giáp trụ tiên kim nổ tung, sức mạnh này khủng khiếp tới mức nào chứ? Có mấy ai có thể huỷ được pháp khí Tiên đạo thế nhưng cô gái mặc áo trắng này lại có thể, dáng vẻ thành khiết của nàng không cách nào khinh nhờn.



Trong làn mưa ánh sáng rực rỡ ấy có vài mảnh vỡ tiên kim bay vào trong phế tích kim loại ấy, cô gái ngồi xếp bằng đối diện Thạch Hạo vung ống tay áo bắt lấy vài mảnh, lúc này lộ ra nét mừng.



Bởi vì, đây là vết tích được hai đại chí cường giả lưu lại sau trận quyết đấu, ghi lại trận chiến đầy căng thẳng của bọn họ nên có giá trị vô cùng to lớn, một khi nghiên cứu thông suốt thì có thể ngộ đạo.



Xa xa, người đàn ông kia hét lên đầy giận dữ cùng vẻ không cam lòng pha với sát khí ngập trời, hắn đứng ở thượng du của dòng sông lịch sử và bị đánh tới mức toàn bộ thân thể nứt thành bốn mảnh, đã bị xuyên thủng.



"Ngừng!" Người đàn ông rít gào vận chuyển đại thần thông, triển khai Thiên công cổ khó có thể đo lường hòng ngừng lại xu hướng tan rã, không cam lòng bị người khác giải quyết như vậy, hắn đánh trở lại muôn đời trước.



"Ầm!"



Dưới hạ du dòng sông thời gian, cô gái mặc áo trắng kia cầm bảo bình nơi tay, bên trên có khắc một mỹ nhân tuyệt đại mỹ nhân tuyệt đại đang bay múa, nơi khoé mắt mang theo ngấn lệ cùng vô vàn mưa ánh sáng, lúc này bảo bình không ngừng phun trào sức mạnh tiên kiếp.



Loại tiên kiếp này, cũng không phải là tiên lực với ý nghĩa bình thường mà là một áo nghĩa kỳ lạ nào đó. Thế gian, một khi có người dâng ráng lành và muốn thành Tiên, chắc chắn sẽ dẫn tới sự giết chóc hàng loạt để ngăn cản người này thành Tiên, sẽ hạ xuống vô tận kiếp nạn.



Loại Tiên kiếp lực này, nếu nói là một loại quy tắc thì không bằng nói là một loại kiếp nạn diệt Tiên thì đúng hơn!



Bảo bình đại đạo phun trào ra ánh sáng vô cùng vô tận, dung luyện một thân tinh huyết của người đàn ông đã nuốt vào trước đó bổ sung cho chính mình, sau đó là trả ngược ra toàn bộ ra bên ngoài.



Đòn đánh này không gì sánh được, người đàn ông như Quân vương kia mới vừa ngưng tụ lại được phù văn, mới vừa vận chuyển ra sức mạnh thông thiên thì đã bị đánh tan toàn bộ.



"A..." Hắn kêu to một tiếng, lần này đã bị đánh đến mức giải thể, cả người hóa thành vài mảnh bay về phía cuối dòng sông lịch sử.



Máu tươi đã chảy, hắn cũng không còn tự phụ như trước nữa mà chứ mặc cho những hạt mưa đổ sẫm tung bay, không còn lên tiếng rằng thần huyết của kẻ địch rơi vãi càng nhiều thì sẽ càng thêm thảm hơn.



"Cứ bại như thế?" Thạch Hạo không dám tin tưởng.



Phải biết, đây cũng là một vị cường giả vô thượng ngồi xếp bằng ở muôn kiếp trước, nguyên thần ngao du Thái hư, ở quá khứ xa xôi cảm ứng được và muốn ra tay giết chết hắn.



Đám nhân vật này đáng sợ biết bao? Quả thực không thể so bì, đang ở quá khứ nhưng lại có thể ảnh hưởng đến tương lai, ai có thể so sánh được chứ!



Nhưng mà, hiện giờ lại bị người khác chém giết gần như bỏ mạng, rất là thê thảm, thân thể bị đánh tới nổi vỡ nát, không cẩn thận là sẽ rơi vào kết chục hình thần đều diệt.



"Tạm thời hắn còn chưa chết được đâu, dù sao hắn đang ngồi ở muôn kiếp trước, không phải chân thân của mình đến đây." Cô gái đối diện bàn đá thở dài.



"Gì cơ?" Thạch Hạo không rõ.
Dưới hạ du, khóe miệng cô gái mặc áo trắng lấm tấm từng chấm đỏ tươi nhìn mà giật mình, máu nhuộm đỏ váy của nàng trông rất thê diễm, nàng đã bị thương.



"Phát sinh chuyện gì vậy?" Thạch Hạo hỏi, vừa nãy hắn không cách nào nhìn thấy rõ, không thể nào hiểu được đã xảy ra những gì.



Đối diện bàn đá, cô gái kia suy nghĩ rồi cau mày, nói: "Nàng đã chặt đứt sông dài, đã nhiễu loạn quá khứ, đã ngăn cản bóng đen lại đây."



Điều này đủ để chứng minh một vấn đề, cô gái mặc áo trắng không muốn cho bóng đen lại đây và không muốn quyết đấu với kẻ này.



"Không phải ai cũng có thể dễ dàng đặt chân lên dòng sông thời gian, có một số việc chỉ được một lần hai lần chứ không thể mãi mãi được, nàng ra tay như thế lđã quấy nhiễu quá khứ, những người kia không cách nào lại ra tay lần nữa."



Cô gái bên cạnh bàn đá giải thích và cũng đang suy diễn, bởi vì tất cả những thứ này đều là suy đoán của nàng.



"Cũng chính vì thế, cô gái mặc áo trắng sẽ phải trả một cái giá rất lớn." Nàng bổ sung.



Sau đó, nàng lại nhíu mày, tựa như có một vài việc hiểu không thấu nên nói: "Cũng không đúng lắm."



Từng hạt mưa ánh sáng bay tới bao quanh Thạch Hạo, như là ngăn cách hắn bên ngoài sông dài để không dính tới nhân quả.



Sau đó, mưa ánh sáng lại biến mất.



"Ta biết rồi, nàng làm thế là giúp ngươi tránh khỏi sự suy diễn của những người kia!" Cô gái bên cạnh bàn đá nhìn chằm chằm Thạch Hạo và nói, nàng đã hiểu rõ.



Thạch Hạo ngẩn ngơ nhìn cô gái mặc áo trắng kia rồi lại nhìn về phương hướng phía cuối thượng du sông dài.



"Cuối cùng ta đã nhìn thấy, sinh ở đời này nên ngươi sẽ gặp khó khăn hơn và cũng đau khổ hơn bất kỳ ai, cần một người chuyên quyền muôn đời." Cô gái mặc áo trắng nhìn Thạch Hạo rồi lên tiếng.



Áo trắng nàng phấp phới, điểm tô một ít vết máu trông có chút thê mỹ, nhưng lại vô cùng xuất trần, mái tóc buông xuống bả vai cực kỳ đẹp đẽ.



Lúc này nàng rất bình tĩnh, đã khôi phục lại dáng vẻ kỳ ảo, chân ngã được đắp nặn ra vừa nãy đã trở về trong cơ thể, tiên quang nội liễm, ánh mắt ôn hòa, nàng không còn ngông cuồng và sắc bén nữa.



Lời nói của cô gái này rất êm dịu, khác hoàn toàn với lúc chiến đấu, khi nói chuyện với Thạch Hạo bên trong có ẩn chứa chút tâm tình đặc biệt.



Thạch Hạo muốn nhìn rõ, muốn nhớ kỹ nàng, chỉ là quá mơ hồ, quá mông lung, mặc dù không có mặt nạ quỷ bằng đồng che kín nhưng cũng không cách nào nhìn rõ được.



"Tạm biệt... Tạm biệt..." Cô gái mặc áo trắng nhìn hắn rồi khẽ nói, thân thể dần dần lờ mờ hóa thành mưa ánh sáng, biến mất khỏi nơi đây.