Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1188 : Phiền phức xuất hiện

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


"Ta vẫn còn nhớ đôi chút hình dáng của Vô Chung đại nhân, mơ hồ về gương mặt của Lục Đạo Luân Hồi, còn có chủ nhân của Đại Xích thiên nữa, thế nhưng khi đó ta còn quá nhỏ, năm tháng đã dần thay đổi, thời gian quá dài, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ rồi." Ấu thú Kỳ lân trắng nghẹn ngào nhỏ giọng nói, trong cặp mắt to ấy là từng giọt nước mắt tuôn rơi, vô cùng đau đớn và thương xót.



Đó đều là những nhân vật vô cùng xa xưa, nếu xét ở hiện tại thì tất cả đều bị che phủ bởi một chiếc khăn đầy thần bí, bọn họ từng là những vô thượng chí cao trong kỷ nguyên Tiên cổ.



Nhưng, con ấu thú này đã may mắn gặp qua từng người, chỉ là lúc đó mới vừa sinh ra không được bao lâu cho nên không thể hiểu được nhiều bí ẩn, cho nên bọn họ cũng không thể nói rõ với nó được.



"Còn có rất nhiều người nữa, đều là thiên kiêu của các bộ tộc, thế nhưng ta đều đã quên hình dáng của bọn họ cả rồi."



Thạch Hạo vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nếu sinh linh của dị vực kia đã đánh bại toàn bộ sinh linh của thế giới này, chém giết tàn sát vô số, tại sao lại rút đi chứ?



Thời gian dài đằng đẵng qua đi, hôm nay lại muốn quay lại, là vì sao? Trong đó có bí mật gì, là do vùng cổ thổ này có bí mật và ẩn giấu mầm hoạ nào đó mà không cách nào ở lâu được, hay là còn có nguyên nhân khác.



Đây là một nghi vấn và hắn muốn biết rõ.



Lúc đó ta hiểu biết có hạn, không biết rõ ràng, hình như có nguyên nhân nào đó thế nhưng những đại nhân kia vẫn giữ kín như bưng, mặc dù có hỏi tới cũng lãng tránh cho qua chuyện khác." Ấu thú Kỳ lân trắng nói.



"Tra xét những chuyện xưa cũng vô dụng thôi, những người ấy đều đã trở về cát bụi cả rồi, hết thảy cần phải nhìn về trước mắt."



Nơi đây rất náo nhiệt, mọi người chuyện trò, luận bàn đạo pháp, suy đoán xem thử khi nào thì thiên địa sẽ đại biến, đồng thời cũng nói về Thánh viện, Tiên viện.



Ninh Xuyên cũng ở trong vùng núi này thế nhưng vẫn không có xuất quan, bất kể là tu sĩ thuộc cửu Thiên hay là tu sĩ của Ba ngàn châu giao thủ với nhau, hay là sớm hơn nữa thì hắn cũng chẳng hề xuất hiện.



"Không ngờ hắn lại chọn kim thế pháp." Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ.



"Thạch Nghị cũng vậy, sau khi hắn bế quan thì cũng chẳng bao giờ xuất hiện." Tào Vũ Sinh nói.


Sau khi tin tức truyền ra thì vùng núi nơi đây trở nên xôn xao, rất nhiều người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người từng nếm phải thiệt thòi từ tay Thạch Hạo đang cười khẩy và chờ xem cuộc vui.



"Tại sao ta phải đi gặp chứ, không đi!" Thạch Hạo thẳng thừng từ chối.



"Ngươi... dù gì cũng là sứ giả do chí tôn Nguyên Thanh phái tới, chẳng lẽ không đi gặp một lần ư?" Người truyền lời biến sắc.



"Sứ giả cái quái gì, mắc mớ gì tới ta chứ, ta cũng chẳng rảnh để ý tới người của Nguyên gia gì đó!" Sắc mặt của Thạch Hạo trầm xuống, bổ sung: "À quên mất, Nguyên Thanh cũng chỉ mới bước một chân vào chí tôn mà thôi, cũng chưa hề đột phá thì làm quái gì tính là chí tôn chứ?"



Chuyện này không chỉ từ chối đơn giản như vậy, mà là tỏ thái độ đầy nghiêm khắc, hắn đang nhằm vào Nguyên Thanh, chẳng hề vừa lòng chút nào.



Xung quanh có không ít người đi theo người truyền lời tới đây để xem phản ứng của Thạch Hạo như thế nào, vốn còn muốn xem trò vui nhưng hiện giờ lại giật bắn cả người.



"Các ngươi vốn rất hả hê, cho rằng người của Nguyên gia sẽ ra tay với ta?" Thạch Hạo quét nhìn về phía trước, lập tức những người kia vội vàng cúi đầu, không một ai dám chọc giận tên sát tinh này.



"Thạch huynh, dù sao cũng là sứ giả do chí tôn Nguyên Thanh sai tới, hay là đi nghênh đón một chút." Người truyền lời lần nữa lên tiếng



"Nghênh đón? Cút!" Thạch Hạo quát lớn, trong lòng chợt nổi lên một luồng khí nóng, đúng là khinh người quá đáng mà, Nguyên Thanh từng ra tay với hắn, muốn áp chế hắn mười năm và rồi trục xuất hắn vào trong Cổ quáng Thái Sơ, muốn đẩy hắn vào con đường chết, hiện giờ còn tỏ vẻ độ lượng sai sứ giả tới nữa chứ.



"Chuyện này... cũng không tốt lắm đâu, một người cháu của chí tôn Nguyên Thanh đã chết và nghe đâu có liên quan gì đó với ngươi, vậy ngươi không đi giải thích một lời à?" Người truyền lời nói.



"Ầm!"



Thạch Hạo vung cước đá văng hắn ra xa và nện thẳng bên trên một ngọn núi.



"Nguyên Thanh đã ra tay trước với ta, muốn huỷ đi con đường thành Đạo của ta, giờ còn mặt mũi phái người tới nữa tra hỏi ta nữa à?" Thạch Hạo lạnh mặt nói.