Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1206 : Tấm bia cổ
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Kim loại sáng bóng lạnh lẽo, nơi này rất vắng vẻ, khắp nơi đều là các khối kim loại mà không hề có bóng người nào khác, chỉ có Thạch Hạo và Thanh Y đi tới.
Keeng!
Đột nhiên, tiếng va chạm của kim loại vang lên, bởi vì bọn họ đặt chân vào khu vực này nên đã gây ra tiếng động.
Đại lục Ngũ Hành hiển nhiên có rất nhiều kim loại, nhất là ở nơi này, cả mặt đất đều là một vùng lạnh lẽo bởi không hề có lớp đất hay đầm nước gì cả.
Ở phía trước có kiếm khí ngút trời, không biết là cao tới bao nhiêu trượng, khiến người ta có cảm giác da thịt đau nhức dữ dội như là bị thần kiếm chém vào vậy.
“A! Chẳng lẽ nơi này có chí bảo? Có lẽ chôn giấu một thanh tiên kiếm cũng không biết chừng.” Thạch Hạo nói.
Qua mấy ngày vừa rồi, theo sự nghe ngóng của bọn họ thì tất cả đạo chủng mà mười mấy người tìm được đều có quan hệ với Ngũ Hành, đã đạt được cơ duyên lớn trên mảnh đại lục này!
Đáng tiếc là, cho tới giờ Thạch Hạo và Thanh Y vẫn không thu hoạch được gì, mãi tới hiện giờ mới có cảm giác và phát hiện được một mảnh đất kỳ lạ.
Đi về phía trước mấy chục dặm nữa thì một chiếc hồ lớn đập vào mặt hai người, kiếm khí chính là từ trong hồ phóng thẳng lên đầy rực rỡ và sắc bén chấn dộng lòng người.
Đồng thời, bọn họ cảm thấy nóng rực, mà không khí bên trên mặt hồ lại gãy khúc, bởi vì nhiệt độ bên dưới quá cao cho nên khí nóng bốc ngùn ngụt ở mặt hồ, khiến cả không gian cũng mờ mờ ảo ảo.
“Hồ này… chất lỏng đều là kim loại cả!?!” Thanh Y giật mình, ngạc nhiên vô cùng.
Nhiệt độ của nơi này phải cao tới mức nào đây? Bên trong hồ là chất lỏng trong suốt, kim loại sáng lấp lánh chảy quanh khiến từng luồng khí kim loại đậm đặc sôi sục, ngoài sức nóng còn có cả sát ý đi kèm.
Hơn nữa còn có không ít thần liệu nóng chảy ở trong hồ, tỏa ra ánh thần hà liên miên, hồ nước này quả thực chẳng hề đơn giản chút nào.
Hồ kim loại!?!
“Cơ duyên đã tới rồi, bên trong cũng không phải là tiên kiếm gì cả, hơn phân nửa sẽ có một hạt giống thuộc tính Kim!” Thạch Hạo nói
Hạt giống thuộc một trong Ngũ hành tuy rằng cũng rất quý giá, thế nhưng sức hấp dẫn cũng không phải là quá lớn, hắn muốn tìm cho bản thân một hạt giống mạnh nhất.
Có điều, nếu lấy được hạt giống này thì có thể đem đi trao đổi bảo thuật, thần dược,… Một khi nó xuất hiện ra bên ngoài, nhất định sẽ có giá trị liên thành.
“Bất kỳ một hạt giống nào cũng đều là thành quả của đại đạo tương ứng với những quy tắc khác nhau, đây là một hạt rất hiếm thấy và được thai nghén bởi hồ kim loại này tới trăm vạn năm, chắc chắn đã có thành tựu rồi!” Thanh Y nói.
“Nếu như ngươi thích thì ta có thể lấy cho nè.” Thạch Hạo nói.
“Xoẹt!”
Hiện tại đã có phát hiện mới nên bọn họ cũng hạ quyết tâm rất lớn, hi vọng đạt được hạt Thiên chủng kia.
Theo như bọn họ nghĩ, Thiên chủng có lẽ chính là hạt giống Ngũ hành, đương nhiên cũng còn có một khả năng kinh người hơn, đó chính là hạt giống Ngũ hành là Ngũ ma, còn thiên chủng thì ám chỉ thứ khác.
Tất cả mọi người leo lên chiến hạm, sau đó mấy vị trưởng lão lấy ra một tế đàn bằng xương rồi hợp sức thúc dục để nó phát sáng, đồng thời xác định tọa độ ở bên trên.
“Vù… ù…”
Cuồng phong gào thét, ráng lành vọt lên kèm theo mảnh vỡ thời gian bay lả tả, thời gian và không gian nơi này đang rối loạn.
Xoạt một tiếng, chiến hạm màu bạc biến mất khỏi đây, xuyên qua càn khôn, vượt hết hư không, tiến về chỗ cần đến.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chiến hạm màu bạc rung một cái rồi xuất hiện trong một vùng núi, khí ngũ hành dâng lên cuồn cuộn như làn khói.
“Ồ! Nơi này quả là kỳ lạ!” Mọi người đi xuống chiến hạm, phát hiện khắp nơi đều là núi lửa, khí ngũ hành đều xông ra từ miệng các ngọn núi lửa ấy.
Nhất là ngọn núi lửa ở chính giữa, có thể gọi là anh cả trong các ngọn núi, nó quá bao la hùng vĩ, hơn nữa không chỉ phun ra một loại nguyên khí mà là hỗn hợp nhiều loại khí như Thủy Hỏa Mộc.
“Chẳng… chẳng lẽ chính là nơi chôn giấu hạt giống Ngũ Hành hoàn mỹ!?!” Đám người lộ ra sắc mặt khác thường, con đường này quả thực quá dễ dàng.
“Đi tìm cơ duyên của các ngươi đi!” Nhị trưởng lão nói, hắn và mấy vị trưởng lão khác cũng bắt đầu đi thăm dò.
Tất cả mọi người đều bắt đầu hành động, Thạch Hạo kéo Thanh Y, thi triển ra pháp môn Côn Bằng, hóa thành một con chim Bằng to lớn rồi nhanh chóng phóng về ngọn núi lửa ở chính giữa, hắn chính là người đầu tiên đi tới.
Nhưng mà đúng lúc này, hắn cảm thấy một áp lực khó tả tràn đến từ bên ngoài ngọn núi, khiến linh hồn hắn run rẩy.
Tiếp theo, một luồng hơi thở đáng sợ che trời lấp đất ép đến, Thạch Hạo ngẩng đầu và thấy một con thuyền cổ được tiên khí bao vây, nó mang theo vẻ lạnh lẽo trấn áp xuống dưới đồng thời xông thẳng vào trung tâm của miệng núi lửa.
Vù… ù…!
Thạch Hạo giương cánh kéo Thanh Y tránh né thật nhanh, hắn cũng không muốn bị một chiếc chiến thuyền thần bí đập rớt vào miệng núi lửa.
“Cái đó là… một chiếc thuyền cổ! Sao lại còn mang theo cả tiên khí nữa thế?” Rất nhiều người kinh ngạc.
Mấy vị trưởng lão ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy chiếc thuyền cổ kia đều biến sắc.
“A, một con Côn Bằng! Vừa lúc đang cần đồ nhắm.” Đúng lúc này, trên chiến thuyền kia truyền đến âm thanh lười nhác, có mấy người trẻ tuổi xuất hiện.
Một trong số đó giương cung gài tên nhắm ngay Côn Bằng do Thạch Hạo biến thành.