Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1209 : Ngang ngược đắc chí

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Máu tươi mang theo sức nóng rực tung toé khắp mặt đất, có không ít rơi trên bề mặt mặt đất nóng chảy thành dung nham hoà vào núi lửa.



Bên trong những miệng núi lửa này đều ẩn chứa thần văn, bao hàm thần lực, tất nhiên sẽ không phải là bình thường.



Thạch Hạo giẫm mạnh lồng ngực của hắn, mặc cho cả người chìm ngập vào trong chất lỏng khiếp người của miệng núi lửa, sóng nhiệt nóng rực phả thẳng vào mặt, nếu là những người bình thường thì sớm đã hoá thành xương trắng, da thịt đều bị nướng cháy khét.



"Vù vù!"



Ngô Thái giãy giụa cả tay lẫn chân, máu tươi tung toé, hắn muốn thoát khỏi bàn chân của Thạch Hạo, bị một người giẫm mạnh vào trong dung nham của miệng núi lửa như này là một sự sỉ nhục.



Thạch Hạo nhấn mạnh chân phải tạo ra một luồng sức mạnh hình xoắn ốc, đó chính là hai luồng khí Thái Âm và Thái Dương quấn chặt lấy nhau, hình thành nên một luồng sức mạnh kỳ dị, uy năng vô cùng.



Ngô Thái cảm thấy nơi ngực đau nhức, xương tựa như gãy nát, miệng không ngừng trào máu tươi hoà cùng dung nham màu đỏ đậm, không cách nào có thể phân biệt rõ hai thứ.



Chỉ có điều, một loại nóng rực mang theo vị máu tanh, một loại bốc cháy có thể hoá người thành tro tàn.



Mạnh như Ngô Thái mà khi giãy dụa trong dung nham vẫn cảm nhận được cơn đau đớn như dao cắt, bên trong chất lỏng màu đỏ này ẩn chứa khí sát phạt, có thần văn bí ẩn nào đó.



"Ầm!"



Ngô Thái ra sức chống cự ngồi thẳng dậy, đẩy dung nham quanh người lên cao mấy trăm trượng tựa như là ngọn núi đang phun trào, chiếu sáng toàn bộ địa hình xung quanh.



Thạch Hạo chẳng hề bị lay động chút nào, vẫn bồng bềnh theo những động tác của kẻ này và từ từ đè ép xuống dưới, sức mạnh hình xoắn ốc đó đang từ từ phá đi sinh cơ của địch thủ.



"A..."



Ngô Thái gào thét, huyết thanh màu đỏ theo đó tiến thẳng vào trong cổ họng của hắn, đau nhức, sỉ nhục lan tràn, hắn là ai? Là đệ tử chính thống của Tiên viện, là cao đồ được lão quái vật đào tạo, thế nhưng lại phải chịu nhục, bị người khác giẫm chìm trong biển dung nham, sao có thể chịu đựng được!







Tựa như tiếng cánh ve khẽ đập, hào quang màu xanh toả ra bốn phía, đặc biệt trong biển dung nham màu đỏ này thì càng hiện ra vẻ mờ ảo, kèm theo đó là hào quang đầy xinh đẹp lôi cuốn.



Rầm!



Sóng lớn ngập trời, rốt cuộc thì Ngô Thái cũng đã thoát khỏi Thạch Hạo, hắn như ma như thần tràn đầy cơn tức giận, ngôi sao thập tự trong con ngươi càng thêm sắc bén hơn.



"Là giáp trụ xanh thảm ấy!" Ngay cả những người đang xem cuộc chiến cũng cảm thấy vui mừng theo.



"Ta biết ngay mà, chắc chắn sẽ nghịch chuyển được, Ngô Thái thì làm sao có khả năng bại chứ!" Có người cười ha hả.



"Tên nhóc nhà quê này tuy rất mạnh thế nhưng sao có thể so được với Tiên viện chúng ta chứ, chuẩn bị bị trấn áp nè, không phải ai cũng có thể khiêu chiến Tiên viện ta!" Có người liên tục cười lạnh.
"Ba luồng tiên khí thì ghê gớm lắm à?" Thạch Hạo lên tiếng, xung quanh cơ thể lượn lờ ba luồng tiên khí, khiến hắn tựa như là chân long rời khỏi vực sâu biển lớn, dũng mãnh quan sát thiên hạ.



"Rầm!"



Thạch Hạo nắm chặt quyền ấn, lôi đình tung toé cùng với Côn Bằng lực ngập tràn, đây là sự kết hợp của hai loại bảo thuật, mạnh mẽ cứng rắn vô cùng, không gì có thể ngăn cản.



Quyền ấn của hắn nện thẳng lên trên người của Ngô Thái, khiến cho thân thể của hắn vang lên ầm ầm, xương cốt vỡ nát rất nhiều chỗ, dù cho có giáp trụ xanh thẳm cũng không thể nào ngăn cản nổi.



"A..."



Ngô Thái đau đớn hét thảm, hắn biết tình thế đã trở nên không ổn, sức mạnh của đối phương quá kỳ dị không ngừng xông loạn trong cơ thể của mình, phù văn tựa như thuỷ triều bao phủ lấy hắn.



"Ầm!"



Thạch Hạo quét chân tựa như là một chiếc roi sắt quất mạnh lên trên người của hắn, lập tức hắn bay vút sang ngang và nện mạnh vào một ngọn núi lửa.



Mặt mày của Ngô Thái nhăn nhó, cả người co giật, một cước này đã khiến hắn gần như mất đi sức chiến đấu, bởi vì xương cốt đã vỡ nát mấy chục cây, nguyên thần không còn vững chắc nữa.



"Thu!" Thạch Hạo quát khẽ, trong lúc giơ tay thì lôi đình hoá thành một bàn tay lớn tóm chặt Ngô Thái trở lại, tiếp đó một chiếc móng vuốt của Côn Bằng chụp lấy bộ chiến giáp trên người của hắn!



"Không, đây là giáp trụ của tiểu Thiên vương, ngươi không thể động vào được!" Ngô Thái hét lớn, trong lòng hắn trở nên hoảng sợ, nếu như mất đi bộ giáp trụ này thì hắn không cách nào ăn nói và không còn mặt mũi nào nữa.



"Xoẹt!"



Ánh xanh lấp lánh, giáp trụ thoát khỏi cơ thể, việc này khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.



Hơn nữa vào lúc này Thạch Hạo phát hiện ra một chuyện rất kinh ngạc, tiên khí trên người Ngô Thái lại thiếu mất một luồng, chỉ còn lại hai luồng mà thôi.



"Bộ giáp trụ này lại thần kỳ như thế?!" Thạch Hạo giật mình.



Tiếp đó, ba luồng tiên khí bên ngoài cơ thể của hắn xoay tròn rồi đánh mạnh về phía Ngô Thái, bụp, nửa người của hắn nổ tung và văng về một ngọn núi lửa.



Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ, sức chiến đấu của người này lại giảm mạnh như vậy, vốn chỉ tu ra hai luồng tiên khí thế nhưng vì có quan hệ với bộ giáp trụ này, cho nên mới hình thành và tụ tập thành ba luồng tiên khí?



Sắc mặt của Ngô Thái như tro tàn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong lòng tràn ngập vẻ thất bại, cho rằng mượn nhờ bộ giáp trụ này, nắm giữ được ba luồng tiên khí thì có thể ngạo thị kẻ này, thế nhưng không ngờ kẻ trước mặt lại chẳng hề xem trọng vật mà hắn ỷ lại này, vả lại bản thân của kẻ này lại nắm giữ ba luồng tiên khí.



"Ầm!"



Thạch Hạo vung cước, Ngô Thái cảm thấy thân thể tả tơi của mình từ từ nứt toác, cơ bản không cách nào chịu đựng nổi uy thế của chí tôn trẻ tuổi nắm giữ ba luồng tiên khí.