Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1220 : Tàn bạo ngập trời

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Sinh vật lông đỏ dịch chuyển, cây thần sóc trong tay vung mạnh, thiên phong cuồn cuộn, hư không nát tan kèm theo khí hỗn độn, lưỡi giáo đầy sắc bén lóe lên ánh sáng chói mắt.



"Keeng!"



Thân thể của Độc Cô Vân tựa như được chế tạo từ vàng ròng sáng lóa, tay cần thiên mâu nghênh đón, dùng binh khí hạng nặng đón trả, hai cây thần binh va chạm vào nhau tựa như hai ngọn núi kim loại đối đầu, tia lửa tung tóe khắp nơi, ánh sáng chói lọi.



Cứ như là hai hành tinh va chạm vào nhau khiến thiên địa rạn nứt, tiếng nổ điếc tai, tia sáng chói mắt bao phủ mỗi tấc không gian, thần hồn người người rung động.



Đây là một cuộc quyết chiến đầy kịch liệt, hai người đánh chém kịch liệt, thực lực xấp xỉ ngang nhau, trong giây lát khó mà phân ra thắng bại.



Mọi người biến sắc, dù là Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa cũng giật mình và cảm nhận được một loại uy hiếp, bọn họ đã tu ra ba luồng tiên khí thế nhưng khi thấy cuộc chiến của hai người này thì vẻ mặt đều nghiêm túc cả.



"Quá mạnh mà, ít ai địch nổi, rất ít người có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ!" Có người than thở.



"Ngươi muốn bước qua cánh cửa ranh giới kia sao?" Sinh linh mọc đầy lông đỏ hét lớn.



"Muốn, ta muốn trở lại tổ địa, tắm rửa thánh hà vàng óng để bản thân lột xác, kim huyết sục sôi!" Độc Cô Vân nói, đây là một loại nghi thức và cũng là một hành trình niết bàn của bộ tộc hắn.



Nếu như có thể được trải qua sự gột rửa như vầy thì sẽ giúp bản thân càng thêm mạnh mẽ hơn, sẽ hướng về đỉnh cao nhất!



"Nơi đó cũng không chỉ mỗi mình bộ tộc của ngươi mà còn những tộc khác nữa, sẽ không ai cho phép ngươi thông qua cánh cửa ranh giới đó đâu, một khi xuất hiện, giết không tha!" Sinh vât lông đỏ nói.



"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm làm gì. Chỉ cần nói cho ta cách tìm ra cổ lộ dẫn tới cánh cửa ranh giới đó là được rồi!" Độc Cô Vân nói thẳng.



"Tốt, nếu như ngươi đã bướng bỉnh như vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội!" Sinh vật lông đỏ lạnh lùng nói, tiếp đó con ngươi màu bạc trở nên sâu lắng vô cùng.



Hơn nữa, nó lùi lại sau, thu hồi thần sóc, đình chỉ cuộc chiến đấu.



Nơi đây rất tồi tàn, trong lòng đất rõ ràng có hàng loạt thần văn thế nhưng đã bị phá nát tan tành, chỉ còn lại một ngôi miếu xập xệ cùng với ngọn núi thấp phía đó.



Sinh linh lông đỏ chỉ tay vào vách núi, nói: "Thả tổ tiên của ta ra, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết!



Thanh Y nhanh chóng phiên địch ra ý của nó, nhất thời nơi đây náo loạn không thôi, tất cả mọi người không cách nào bình tĩnh được nữa, ai nấy đều trợn trong mắt.



"Thật là hung hăng, ngươi cho rằng chúng ta là không khí à, đứng ngay nơi này mà còn dám nói lời như thế!" Có người kìm nén không được dùng thần niệm truyền âm, tuy rằng biết sinh linh kia rất mạnh thế nhưng vẫn lớn tiếng mắng chửi.



Sinh linh lông đỏ kia vô cùng to lớn, dựng thẳng thần sóc liếc xéo người vừa lên tiếng, hiển nhiên chẳng thèm để vào mắt, nó lạnh lùng nói; "Không biết trời cao đất rộng gì cả, ta đang nói chuyện mà cũng dám xen mỏ vào?"



Đang lên tiếng thì hắn giơ tay phải lên, một luồng ánh sáng to lớn xuất hiện và hình thành nên một móng vuốt rồng chộp về người đó.



"Gào..."




"Bớt nói nhảm đi, trước cứ chiến một trận với ta rồi nói!" Người của Tiên viện lạnh lùng nói.



"Vô tư thôi!" Sinh linh lông đỏ xuất kích đại chiến với người kia ngay trước vách đá, kết quả rất là tàn khốc, vị cao thủ của Tiên viện kia bị hắn dùng thần sóc xuyên thủng và ghim chặt.



"Ngươi có dám tới chiến một trận không, sự sống chết của hắn do ngươi quyết định!" Sinh linh lông đỏ nói với Vương Hi.



Tất cả mọi người đều chấn động không thôi, cao thủ Hoàng tộc của dị vực quá lợi hại, liên tục đánh bại ba vị chí tôn trẻ tuổi!



Gương mặt xinh đẹp của Vương Hi biến sắc, nếu không ra tay thì về sau chắc chắn Tiên viện sẽ trách nàng, chỉ có chiến một trận mà thôi.



"Phụt!"



Người của Tiên viện bị quẳng ra xa, máu đỏ nhuộm kín toàn thân, cây thần sóc vừa nãy đã xuyên thủng giữa ngực với bụng của hắn, vết thương vô cùng đáng sợ, thông suốt từ trước ra sau.



"Giết!"



Sinh linh lông đỏ quát lớn rồi đánh về phía Vương Hi, nó muốn áp chế Bình Loạn quyết của nàng.



Rất nhiều người đều nín thở, không ai không hy vọng Vương Hi sẽ chiến thắng, bởi vì cao thủ Hoàng tộc của dị vực quá kiêu ngạo, xem mọi người như rơm rác vậy.



Đáng tiếc, ước mơ vẫn chỉ là mơ ước, hiện thực lại rất tàn khốc, đại chiến một lúc thì Vương Hi không cách nào địch lại, bị hoa sen vàng ngăn chặn lại kiếm khí, còn thần sóc thì dâm thẳng về phía nàng.



Phụt!



Bả vai của Vương Hi chảy ròng ròng máu tươi, tuy rằng không đến nỗi nặng lắm nhưng cũng lảo đảo thối lui.



Sinh linh lông đỏ cũng không hề truy kích mà chụp lấy chút máu tươi vương xuống, tiếp đó đưa tay liếm liếm, nói: "Chính là mùi vị này, nó cũng có thể giải được phong ấn, xem như là một loại bảo huyết."



Rất nhanh hắn ngẩng đầu, tựa như đèn thần lấp lánh nhìn thẳng quần hùng, tiếp đó tập trung về phía Thanh Y, nói: "Có thể hiểu được cổ Hoàng ngữ của ta, trong cơ thể lại có khí tức tiên đạo nào đó, ngươi được, người tiếp theo là ngươi, lại đây, ta cần máu của ngươi!"



Hiếm thấy khi nào mà mọi người không hò hét, không hề tức giận mà trở nên yên lặng, đồng thời nhìn về phía Thanh Y.



Bởi vì mọi người biết, nơi đó còn có một tên sát tinh khác, nói như vậy, hiện giờ hắn muốn ra tay rồi!



Quả nhiên, Thạch Hạo từng bước đi về phía trước, nói: "Chờ cơ hội này lâu lắm rồi, sớm đã muốn chiến một trận với Hoàng tộc của thế giới bờ khác!"



"Ngươi là cái thá gì chứ, ta muốn cô gái kia chứ không phải ngươi, cút ngay!" Sinh linh lông đỏ vô cùng kiêu căng, không ngờ lại chửi hắn như vậy.



"Là người giết ngươi!" Thạch Hạo không hề giận thế nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lẽo, hắn ép thẳng về trước.