Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1224 : Vạn Đạo thụ

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


"Kính xin công khai!" Độc Cô Vân muốn biết tường tận, thế nhưng bóng sinh linh hình người kia vẫn cất bước, cả người sắp trở về vị trí cũ bên trên Bảo bình đại đạo.



Thiên chủng được chuẩn bị cho ai mà phải cần bồi dưỡng như vậy, quả thật có chút đáng sợ!



Ở phía sau, một đám thiên tài đều tràn ngập khát vọng, những chuyện bất ngờ lần lượt xuất hiện trong hôm nay đã khiến bọn họ vô cùng chấn động, tin tức đạt được quá mức kinh người làm cho nỗi lòng mỗi người không thể nào bình tĩnh được.



"Thiên chủng này, vì sao chúng ta không thể đạt được?" Lục Đà hỏi.



Có rất nhiều người có cùng suy nghĩ như hắn, Yêu Nguyệt, Vương Hi cùng với những cao thủ của Tiên viện không ai là không đỏ mắt, ngay cả Thập Quan vương đã nắm giữ cây non Thế Giới thụ mà trong lòng cũng khó có thể bình tĩnh được.



Thạch Hạo thì mở ngay Thiên nhãn, nhìn chằm chằm vào Bảo bình đại đạo.



Một tiếng hừ lạnh truyền đến, bóng sinh linh hình người mông lung kia chợt xoay người lại, nhìn bọn họ đầy lạnh nhạt, nói: "Không cần mơ hão, đây không phải là hạt giống mà các ngươi có khả năng với tới, yên phận mà tranh đấu trong hồng trần này đi."



Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, loại dáng vẻ không thèm để ý này thực sự khiến cho một đám thiên tài bất bình và không cam lòng.



Đám người Trích Tiên, Thạch Hạo cùng các thiên tài hai viện, người nào không phải rồng phượng trong loài người, thiên tư kinh thế, ấy vậy người này lại chẳng chút đoái hoài, ngôn ngữ nhạt nhẽo chẳng thèm để ở trong lòng.



Ý của hắn rất rõ ràng, những người này không xứng để nắm giữ Thiên chủng!



Là do thiên tư mấy người bọn họ không được hay là thân phận không đủ? Trong lòng mọi người rất không thoải mái, muốn biết rõ ràng là nhân tài tuyệt diễm cỡ nào mới xứng đáng nắm giữ.



"Các ngươi lui ra đi!" Người kia lạnh lùng nói, là đang trục xuất đập hết hy vọng của mọi người, dứt lời hắn liền tiến vào Bảo bình đại đạo, hóa thành một vết điêu khắc mơ hồ.



Hơn nữa, khả năng hắn cũng không thể ra ngoài được thêm lần nữa, dấu ấn đã tổn hại nghiêm trọng, chỉ sót lại một chút vết tích cuối cùng mà thôi.



Trên Bảo bình đại đạo, cọng rễ mẹ kia bốc cháy thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.



"Thực sự không cam lòng mà. Dựa vào cái gì mà chúng ta không thể tranh cướp chứ, đã tìm kiếm mọi nơi và tới được tận đây, Thiên chủng đã trong tầm mắt, kết quả nhận được tin là thứ này chuẩn bị cho người khác, còn bản thân chúng ta lại bị xem thường và coi rẻ!" Một vị cao thủ của Tiên viện tức giận bất bình.



"Ngươi có biện pháp chiếm được vào trong tay à?" Có người khác than thở.



Không ít người trầm mặc, Bảo bình đại đạo rất đáng sợ, bên trong có Hoàng tộc dị vực bị phong ấn, bọn họ không cách nào cưỡng đoạt được, nếu không rất có thể sẽ chọc phải đại họa sát thân.



"Quên đi, đây là hạt giống được chuẩn bị cho người khác. Thứ này đã được bồi dưỡng qua năm tháng dài đằng đẵng, cho nên người kia có mưa đồ rất là lớn, nếu thật có thế lực hay gia tộc nào đang có kế hoạch như vậy thì chúng ta không trêu chọc nổi." Có người tự an ủi mình.




"Đáng tiếc, không phải Vạn Đạo thụ, nếu là nó thì có thể sánh ngay hạt giống Mô hình vũ trụ, không kém hơn cây non Thế Giới thụ!" Có người than thở.



Tương truyền, có một cây ăn quả tên là Vạn Đạo thụ, lúc nó đơm hoa kết trái thì sẽ có tới cả vạn quả, toàn bộ đều chứa đựng các loại đại đạo, đó chính là toàn bộ quy tắc thiên địa do mẫu thể hóa thành.



Một gốc cây như vậy, chẳng cần nghĩ nhiều thì cũng biết được sự nghịch thiên của nó như thế nào rồi!



Đáng tiếc, Vạn Đạo thụ vẫn luôn là đồ vật trong truyền thuyết, chưa từng có ai nhìn thấy.



Trước mắt, cái cây mọi người nhìn thấy chỉ có mấy chục trái, nhưng như vậy cũng đã vô cùng kinh người rồi, cho nên mọi người nhanh chóng lao tới hái sạch những trái này.



Ở lại vùng đất quy tắc này hai mươi mấy ngày, mọi người tìm kiếm khắp nơi, mơ hồ có thể cảm nhận được khí thế đại đạo vô tận, có trưởng lão hoài nghi nơi này sẽ sinh trưởng một cây Vạn Đạo thụ!



"Tìm được rồi, có một hòn đảo lơ lửng trên không trung ở phía cực Tây, nơi đó có một gốc cây thi thoảng sẽ ẩn hiện ra tung tích từ bên trong vết rách hư không cực lớn kia, nó sinh trưởng rất là nhiều quả!"



Ngày hôm đó, có người kêu to, một nhóm người phát hiện được nên không cách nào giữ bí mật, tin tức nhanh chóng truyền về.



Tin tức này gợi ra náo động, mọi người cùng lên đường phóng về hướng cực Tây.



Một hòn đảo đang lơ lửng bên trên rất nhiều quy tắc, nơi đó sấm chớp đan xen, khí Thái Âm tràn ngập, tinh hỏa Thái Dương rạng ngời, xuất hiện rất nhiềucảnh tượng kì dị trong trời đất!



Những cảnh tượng này khiến cho mọi người kinh ngạc sững sờ, không một ai có thể leo lên đảo, bọn họ bị các loại quy tắc thiên địa ngăn chặn lại.



Mọi người loáng thoáng nhìn thấy được, trung tâm hòn đảo có một khu vực rất đặc biệt, nơi đó tựa như đang sinh trưởng một cây thực vật ẩn hiện trong vết rách hư không, quy tắc thiên địa không cách nào chứa được nó.



Một cây thực vật kết đầy trái, hình dạng luôn luôn thay đổi!



"Giống như là một cây trà nhưng lại mọc đầy trái cây đại đạo, lẽ nào nó chính là Vạn Đạo thụ?" Có người thán phục, mặc dù chỉ nhìn liếc qua một chút nhưng mọi người đều thấy được, bê trên có ít nhất mấy ngàn trái.



"Hả?" Đột nhiên, Nhị trưởng lão giật mình, bởi vì nhìn thấy được một chuyện càng kinh người hơn.



"Nơi đó có một người!"



Đông đảo thiên tài cũng đều run lên, bên trong cái vết rách hư không cách xa Vạn Đạo thụ có một người cổ xưa đang ngồi xếp bằng, trên người hắn quấn đầy xích sắt loang lổ gỉ sét, bị xích sắt xuyên thủng xương bả vai và giữ chặt ở đó!