Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1239 : Con đường ở phía trước

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Đây là một con đường cụt, anh hùng không thể quay trở lại, ở thời đại thiên tài lớp lớp kia thì mỗi một anh kiệt tuyệt thế bước lên con đường này đều phơi thây bên trên.



Rất nhiều người bỏ mạng và cũng có đôi ít người may mắn còn sống, thế nhưng đều trở thành tàn phế, chán nản từ bỏ, ánh sáng bản thân không còn được rực rỡ như trước nữa.



Dựa vào giọng điệu được ghi lại trên cốt thư để hình dung, con đường này bị chia cắt bên trên, bị vực sâu tăm tối chia lìa, mơ hồ có thấy được tiên khí ngập tràn nên mê hoặc người khác tiến vào. Nhưng, hết vị kỳ tài này tới vị kỳ tài khác bước lên thì đều rơi cả xuống dưới vực sâu ấy, rơi vào nơi được gọi là vạn kiếp bất phục.



Thạch Hạo nhíu mày, con đường này quá hiểm ác, có thể thành công được ư?



"Ở cổ đại thì hạt giống vô thượng sẽ có thể tìm được mấy hạt? Tổng cộng lại từ xưa tới giờ thì vẫn có thể đếm ra được, rồi có thiên tài cái thế đi tới bước kia và không có đạo chủng để dung hợp, hắn không cam lòng nên chỉ có thể liều mạng đi vào ngõ cụt này." Đại trưởng lão than thở.



Thạch Hạo im lặng, hắn có thể hiểu được tâm tình này của bọn họ, cũng như hắn, hiện giờ tràn ngập vẻ không cam, không muốn như bình thường mà muốn dung hợp cổ chủng mạnh mẽ nhất, không muốn bị bỏ lại ở phía sau.



Hắn muốn thoát lên trên, muốn đứng ở đỉnh cao nhất của Thần đạo, những nhấp nhô ven đường đi hắn nhất định phải vượt qua được, hắn không thể dừng lại, không thể nào dừng chân được!



"Cũng chính vì không có Âm Dương chủng, Vạn Đạo thụ... cho nên mới có người gắng gượng đi lên con đường này, ngươi muốn chọn nó ư?" Đại trưởng lão hỏi.



Con đường này rất gian nan, lúc nào cũng có thể bỏ mạng, rất khó để tới được mục tiêu, đây là lựa chọn khi và chỉ khi các kỳ tài không có bảo chủng hoàn mỹ cho mình, nếu như không muốn một cách tầm thường thì chỉ có thể vượt nguy nan tiến lên.



"Con muốn đi theo con đường này!



Cuối cùng Thạch Hạo đưa ra quyết định, ánh mắt đầy kiên nghị.



Cùng với việc sinh hoạt bình thường thì không bằng cứ để sinh mệnh thỏa thích bùng cháy, lan tỏa, chết thì chết, còn không thì chính là thoát ra, có thể phá kén bay nhảy lên trên.



Hắn hiểu rõ đại thế, biết tương lai sẽ tàn khốc tới cỡ nào, bởi vậy mới không hề sợ tử vong, muốn tranh đấu một chân ngã bên trên.



Đồng thời Thạch Hạo cũng hiểu, Đại trưởng lão cũng sẽ không chỉ bảo cho hắn một con đường chết, chắc chắn cũng nắm được một vài phần, nếu như hắn biết rõ là phải chết thì hà tất phải giữ mình ở lại Thư viện Thiên Thần làm gì?



"Tốt! Ngươi đã có quyết tâm bước lên con đường này thì ta cũng yên lòng rồi, chỉ sợ ngươi sẽ lóng ngóng trước sau, lo được sợ mất mà thôi!" Đại trưởng lão nói.



Trên gương mặt của hắn tỏa ra hào quang, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khen ngợi, nói: "Không có đường thì tự chúng ta tạo ra một con đường, siêu việt qua cổ nhân, nếu không dựa vào đâu để vượt qua được dị vực!"



Đại trưởng lão nói thẳng, hắn sẽ không hại Thạch Hạo.
Những thiên tài địa bảo này nếu như gom lại cùng nhau thì sẽ giúp Thạch Hạo làm ít mà hiệu quả nhiều, trên ngõ cụt này sẽ có thêm một phần đảm bảo, dù là thất bại thì cũng có thể sống sót.



"Con sẽ không thất bại, đã không còn đường lui nữa rồi, nhất định phải vượt qua được cổ nhân, kết nối lại con đường cụt này, bước ra một đại đạo vô địch!" Thạch Hạo kiên định với niềm tin của chính mình.



"Có lòng tin như vậy là tốt rồi!" Đại trưởng lão nói, tiếp đó nhìn về phía chân trời với ánh mắt đầy sâu lắng, hắn ngẩn ngơ xuất thần và nghĩ về thời tuổi trẻ của chính mình.



Sau đó, Đại trưởng lão thở dài, nói: "Đừng nên lặp lại bi kịch của ta."



"Cái gì?" Thạch Hạo giật nảy cả mình, con mắt trợn tròn nhìn chằm chằm ông lão trước mặt này.



Đại trưởng lão cũng từng bước lên con đường như vậy? Hắn... đã thất bại!



Chỉ là, người bình thường nếu thất bại thì không chết sẽ tàn phế, vậy mà Đại trưởng lão vẫn quân lâm thiên hạ như trước, trở thành nhân vật cái thế ít ai có thể ngang hàng.



Chuyện này không đúng cho lắm, hắn có thể đi tới một bước này thì đáng ra cũng là một kỳ tích rồi!



"Ta có thể không chết và có thành tựu như ngày hôm nay, là do có một hồi cơ duyên, nếu giống như những cổ nhân thì đã bại vong rồi." Đại trưởng lão hơi chút thất vọng.



Cuối cùng Thạch Hạo cũng rõ ràng, vì sao Đại trưởng lão lại muốn hắn đi con đường này, bởi vì bản thân Đại trưởng lão đã từng đi qua nên hiểu rất rõ con đường này, cũng như vậy nên mới có niềm tin nhất định, ngoại trừ có những cổ pháp bảo vệ mà còn có thể truyền thụ những kinh nghiệm thực tế!



"Đáng tiếc thật, không tìm thấy được Hợp Đạo hoa, nếu không sẽ chẳng có vấn đề gì cả!" Đại trưởng lão thở dài.



"Hợp Đạo hoa, đó là gì vậy ạ?" Thạch Hạo không hiểu hỏi.



"Là bông hoa kỳ lạ đệ nhất trong thiên địa này, nó không phải là Trường Sinh dược thế nhưng có thể còn quý hơn cả Trường Sinh dược nữa!" Đại trưởng lão nói.



Hợp Đạo hoa, là bông hoa được chuẩn bị cho Đại Đế và nhật vật Tiên đạo của một vài tộc chí cao vô thượng, nó có thể dung hợp đại đạo thật sự, thành tựu đạo quả vô thượng, xưa nay cũng chỉ có đúng một cây.



Thạch Hạo lấy thân làm chủng, nếu như có thể ăn được loại hoa này thì chắc chắn sẽ thành công, sẽ không hề có chút bất cứ sự cố nào!



Dù cho thất bại đi nữa, nếu như tìm được loài hoa này thì bản thân dù có bị tàn phế, nhưng chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng thì có thể sống lại, đồng thời thành công!