Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1249 : Hiểu hoàn toàn
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Người tí hon này không lớn, ngồi xếp bằng ngay trước xương trán thế nhưng dáng vẻ lại vô cùng trang nghiêm, hình dáng y chang như Thạch Hạo nhưng vẻ nghiêm túc và thần thánh hơn hắn nhiều.
Người tí hon này tựa như một vị Cổ Thần thời hỗn độn và cũng tựa như là một vị Chân Tiên yên lặng bất động, miệng tụng chân kinh, tỏa ra từng tia ánh bình minh cùng với khí hỗn độn.
Tiếp đó, ba luồng tiên khí lưu chuyển và quấn quanh thân thể của người tí hon cao bằng nắm đấy ấy, tôn lên vẻ uy nghiêm và không thể xâm phạm.
Thạch Hạo chìm đắm vào trong một hoàn cảnh kỳ diệu, Đoán Thần pháp không ngừng vận chuyển rèn đúc nguyên thần, dẫn dắt sức mạnh của Hoàng Tuyền quả đang từ từ truyền vào trong, luyện nấu sức mạnh tinh thần của bản thân.
KInh văn rất thần bí, từ Nguyên Thủy Chân giải tới Lục Đạo Luân Hồi, từng môn không ngừng hiện lên rồi lại biến mất, tiếp đó là từ từ hóa thành chữ viết rồi in khắc lên trên thân của người tí hon ấy.
Đây là một biến hóa vô cùng thần kỳ, Thạch Hạo cảm thấy mình như đang giác ngộ, đang tìm Đạo, hàng loạt áo nghĩa đang từ từ lướt qua trong lòng, càng ngày càng thông hiểu, sự lý giải càng thêm sâu sắc hơn trước kia.
Rất nhiều người bản thân cho rằng đã hiểu rõ thế nhưng hiện tại mới thật sự nắm giữ, vả lại còn hiểu sâu hơn, lúc này nguyên thần đang tiến hóa giúp cho sức lĩnh ngộ của hắn tăng mạnh, đạo hạnh thâm sâu hơn.
Lại có thể như vậy nữa chứ!
Đây là một tạo hóa không cách nào tưởng tượng nổi, một trái Hoàng Tuyền quả mà lại giúp nguyên thần của Thạch Hạo trở nên cường tráng, do đó dẫn tới biến hóa kinh người như vậy.
Người tí hon cao bằng nắm đấm kia lơ lững trong hư không và ngồi xếp bằng trước xương trán của Thạch Hạo, nguyên thần ly thể, tìm hiểu những chân lý và quy tắc tự nhiên bên trong thiên địa này.
Trong nháy mắt, Đoán Thần pháp chợt đình chỉ, chỉ còn lại người tí hon đang dựa theo bản năng tiếp tục tụng kinh, rút lấy áp nghĩa của chư thiên!
Thạch Hạo không nhúc nhích, chí có nguyên thần hóa thành người tí hon bằng nắm đấm ngồi xếp bằng nơi đó, trên thực tế thì đó chính là hắn, là đang ngâm tụng các loại kinh văn.
Thần quang lấp lánh, hắn tiến vào trong một trạng thái không cách nào miêu tả được, tựa như đang trải qua luân hồi, đang sống lại ở thời viễn cổ, hắn như đang bước tới một nơi mịt mờ, muốn đi tới đời này!
Các nội dung quan trọng của Nguyên Thủy Chân Giải lần lượt hiện ra, sự rõ ràng trước nay chưa bao giờ có, trước kia hắn khổ sở tìm hiểu, cảnh giới càng tăng thì sự hiểu biết cũng càng tăng theo, thế nhưng hiện giờ lại đang nối liền, dung hợp, độ sâu sắc thâm thúy còn hơn ban đầu nhiều!
Ngày xưa cho rằng mình đã hiểu rõ thế nhưng giờ nhìn lại thì hoàn toàn sai lầm, vẫn còn kém xa, cho tới phút này hắn mới hiểu rõ toàn bộ quyển kinh văn này.
Nguyên Thủy Chân Giải không phải là bảo thuật, không phải là thiên công, mà là phương pháp cổ điển nhất, là đạo lý nguyên thủy nhất trên thể gian, nắm giữ nó thì có thể tiếp cận được với bản chất của càn khôn này.
Nó có thể rút ngắn lại những thứ phiền phức, để cho toàn bộ những thứ huyền bí không còn là bí mật nữa, biến những thứ bí ẩn trong chư thiên trở thành chuyện bình thường.
Hóa phức tạp thành đơn giản, đại Đạo đơn giản nhất!
"Ta càng mạnh mẽ hơn nữa rồi!"
Thạch Hạo cảm nhận được chỗ kỳ diệu của Nguyên Thủy Chân Giải, điều khiển các loại pháp môn càng thuận buồn xuôi gió hơn, thông thuận hơn trước đây nhiều, có thể tung ra thần uy không cách nào lường được.
Hắn cảm thấy nếu như giờ rời khỏi đây và quyết chiến với những Thiên Thần khác, lúc ấy sẽ rất kỳ diệu, sẽ không hề gian nguy hắn rất muốn kiểm nghiệm lại thành quả của chính mình.
Chỉ là, hắn vẫn chưa thể rời đi được.
Tiếp đó, Hoàng Tuyền quả phát huy ra tác dụng của mình, giúp nguyên thần của hắn lột xác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn mơ màng, hỗn loạn, nguyên thần đang lớn mạnh, đang tăng cường, làm hắn như rơi vào trong cơn trầm miên.
Nhưng, cơn lạnh lẽo âm trầm chợt đánh thức hắn lại, kéo hắn từ trong cơn buồn ngủ trở lại hiện thực.
Giây lát hắn mở mắt ra thì hắn nhìn thấy được một dòng sông vàng mang theo tử khí, sinh cơ chẳng còn, tất cả đều chảy hết về phía phần cuối đầy trống trải và tĩnh mịch kia.
Xung quanh, hài cốt ngàn tỉ, chẳng biết là có bao nhiêu, chúng lót trải thành bề mặt đầy khủng khiếp, mặt đất đều là xương khô và gần như hóa thành bột phấn.
Việc này làm Thạch Hạo sởn cả tóc gáy, sinh mệnh là gì, đây là đâu?
"Hoàng Tuyền quả..."
Chỉ trong nháy mắt hắn liền hiểu, vì sao quả này lại có cái tên ấy, cũng có đạo lý riêng của nó!
Hoàng Tuyền quả, trước kia nhìn thấy được vẻ thần thánh, hào quang hàng vạn, điềm lành rực rỡ, nên hắn đã quên đi bản chất, chỉ nhìn thấy được một mặt lấp lánh kim quang, cho tới lúc này hắn mới phát giác ra được, đây mới là Hoàng Tuyền quả.
Phía cuối dòng sông vàng có một bờ dốc mênh mông, phía dưới có một ngọn núi lửa to lớn vô cùng, miệng núi đen ngòm tựa như là vực sâu địa ngục.
Nước sông đổ hết xuống đó, im lặng không chút tiến động chảy vào bên trong.
Đó là địa ngục ư? Trong đó có gì vậy, thi thoảng Thạch Hạo nghe được tiếng gào thét của thần ma, cùng với vô số các ác quỷ và xương cốt đang giãy giụa.
Rất kỳ quái, phần cuối của dòng sông này vốn là xa vô hạn thế nhưng nay Thạch Hạo lại nhìn thấy được cảnh ấy, nhìn thấy được bờ dốc, nhìn thấy được địa ngục bên trong miệng ngọn núi lửa không còn hoạt động nữa.