Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1256 : Muôn vàn thử thách

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Một tháng sau, vẫn chẳng hề có tin tức của Thạch Hạo, hắn vẫn chưa hề xuất quan.



Hai tháng qua đi, khu vực Thư viện Thiên Thần vẫn được đại trận bao phủ như trước, không có bất cứ biến hóa nào cả, không hề có tin tức gì truyền ra.



Bên ngoài, nhiều người nhếch mép cười khẩy, cảm thấy hơn phân nửa Hoang lành ít dữ nhiều rồi, thất bại lớn hơn là thành công.



"Hai tháng trôi qua rồi mà vẫn chẳng hề xuất quan, hắn đang làm gì thế, chẳng lẽ lại đang hú hí gái gú bên trong à, ha ha!"



"Những người có cổ chủng vô thượng của Tiên viện đều lần lượt đại niết bàn cả rồi, bước ra từ cửa ải sống còn, Hoang thì chẳng hề có một hạt giống hoàn mỹ nào và vẫn còn đang ngồi cửa ải, đang kiên trì, nói ra thì đúng là buồn cười!"



Hai tháng trôi qua, Hoang vẫn chẳng hề có chút động tĩnh nào cả, sự yên ắng này đã tạo nên không ít lời nói bóng gió từ bên ngoài, một số người không ngừng giễu cợt xỉu xói hắn.



Rất nhiều người cho rằng, lần bế quan này của hắn đã thất bại!



Không hề có đạo chủng phù hợp với thiên phú của bản thân nên không có cơ hội để nghịch thiên mà cải mệnh, vậy hắn dùng thứ gì để đột phá? Căn bản không cách nào quật khởi được.



Với tư chất của hắn thì để trở thành một Giáo chủ khá mạnh cũng không chút vấn đề gì cả, thế nhưng mọi người biết hắn sẽ không cam lòng với việc này, sớm đã có tin trước truyền ra, hắn đang chuẩn bị cho chiến tranh, muốn trở thành nhân vật tuyệt đỉnh.



Nhưng chuyện này không quá hiện thực, tu Cổ pháp nhưng hắn lại không có cổ chủng thích hợp, đi con đường Kim Thế pháp thì hắn không được tài lực của Thánh viện hậu thuẫn, hai viện không hề mở ra cánh cửa thông thiên nào cho hắn cả!



Ba tháng, Thạch Hạo vẫn chẳng hề có động tĩnh nào cả, nơi sâu trong Thư viện Thiên Thần, chỗ ở của Đại trưởng lão mọc đầy cỏ dại, do linh khí thẩm thấu nên sinh trưởng tươi tốt tới cao hơn một người.



Nơi đây mọc đầy cỏ hoang, thiếu đi hơi người, cảnh tượng đầy hoang tàn.



KHông người đến chăm sóc, bởi vì Đại trưởng lão từng dặn qua, bất luận ai cũng không được tới gần để khỏi quấy nhiễu Thạch Hạo đang bế quan.



"Hoang, có thể làm ra đột phá kinh người nào đó không?"



"Chắc chắc sẽ mạnh hơn người bình thường, thế nhưng vì hắn không có hạt giống thích hợp với bản thân nên muốn sánh vai cùng với những yêu nghiệt tuyệt thế kia thì, không thể rồi."



"Đáng tiếc quá mà, không nhận được sự coi trọng của hai viện thì Hoang chắc chắn sẽ sa sút rồi, khó có thể bước ra được con đường huy hoàng cực điểm, tương lai của hắn có thể sẽ mạnh hơn chúng ta, hơn xa thiên tài bình thường thế nhưng lại mất đi tư cách cạnh tranh với những kỳ tài tuyệt đỉnh của hai viện."


Sau đó không lâu, Đại trưởng lão lấy ra một thanh binh khí, thứ này đỏ rực như mỏ que hèn, có hình dáng như trục xe vàng óng, tổng cộng có tới mười tám khớp, chuyên dùng để đánh linh hồn của người khác.



Đây là một vũ kỹ linh hồn chuyên giết nguyên thần.



Có thể tưởng tượng được những gì Thạch Hạo sẽ phải nhận lấy đáng sợ tới cỡ nào rồi, dùng nguyên thần để chống trả lại vũ khí linh hồn, chuyện này thật sự hung hiểm tới đỉn điểm, rất có thể bị đánh gục ngay tức khắc.



"Cơ thể của người có thể chống đỡ được với thần binh lợi khí, như vậy rất mạnh mẽ, là đang chuyển hóa về kim thân bất diệt, nguyên thần cũng phải nên như thế, phải chống lại được với hồn khí thì mới được!"



Đại trưởng lão nói rõ, dị vực có vô số hồn khí khủng khiếp, năm xưa vào những năm cuối Tiên cổ thì giới này đã đại bại, lý do cũng là vì đối phương vận dụng rất nhiều hồn khí nên mới làm cho sinh linh của cửu Thiên thập Địa tổn thật vô cùng lớn.



Trong đó, có vài món hồn khí vô thượng có thể chém giết Chân Tiên, tiêu diệt nguyên thần của một vài sinh linh ở cấp bậc đó, làm chấn kinh cả một giới này.



Thạch Hạo nghe thấy thế thì hít vào ngụm khí lạnh, đầu tiên là trầm mặc, tiếp đó để Đại trưởng lão không ngừng vận dụng trục xe vàng óng ấy công kích về nguyên thần mình, hắn dùng nguyên thần của mình chống lại thứ này.



"Xem ra Bình Loạn quyết còn quý giá hơn cả trong tưởng tượng nữa, sẽ có một ngày, ta không chỉ có thân thể bất diệt mà còn tu hành nguyên thần tới mức bất hoại kia nữa, không sợ bất kỳ công kích nào!" Thạch Hạo trịnh trọng nói.



Rõ ràng, nếu như Bình Loạn quyết có thể rèn đúc nguyên thần thành binh khí, giết địch nhiều vô kể, chém chết mọi thứ ngăn cản, như vậy chắc chắn có thể khiến nguyên thần vững chắc tới mức không còn gì để nói nữa.



Ngay cả công kích cũng sắc bén vô địch như vậy thì đừng nói tới việc phòng ngự hồn khí trong bị động, đó là một môn Cổ pháp vô thượng!



Bốn tháng trôi qua, Thạch Hạo vẫn chưa xuất quan.



Năm tháng trôi qua, Thư viện Thiên Thần vẫn rất yên tĩnh.



Nửa năm trôi qua, bên ngoài có vài người lắc đầu, một thiên tài không có hi vọng lại bế quan lâu như thế, vậy sẽ có gì kinh ngạc vui mừng để xem chứ?



"Ồ, kỳ tài của Tiên viện đã xuất quan tới bốn người, mấy người mạnh nhất Thánh viện cũng lần lượt hiện thân cả rồi, tất cả đều đã công thành viên mãn, nhưng Hoang vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu cả, ta thấy hắn rất là hống hách đó nghe, ha ha..." Có người cười to.



"Mấy vị chí tôn trẻ tuổi kia đều sở hữu cổ chủng hoàn mỹ mà cũng không tốn nhiều thời gian như vậy, ấy vậy Hoang lại rụt rè như vầy, xấu hổ nên không dám ra ngoài, ngượng ngùng đáng yêu thật đó nghen, khà khà!"



Mấy người này cười khẩy, chẳng hề che giấu sự chế nhạo và trào phúng của mình, không ít người đang chờ vẻ xấu mặt của Thạch Hạo.