Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1267 : Bốn đại chí tôn
Ngày đăng: 01:25 19/04/20
"Ừ, có thể sẽ như vậy thật." Có người gật đầu, rất nhiều người đều biết, giữa Hoang và Vương Hi tiên tử từng xảy ra bất hòa, người của Vương gia đã từng nhằm vào hắn, thậm chí trên đầu hắn còn từng đội qua Kim Cương trác, mục đích là muốn thu hắn làm tôi tớ.
Năm đó, chuyện này từng rộn lên, rất nhiều người của Thư viện Thiên Thần đều biết, mà chính vì thế, Hoang đã từng áp chế Vương Hi, cô nam quả nữ đã ở chung một đêm.
Rất nhiều người từng nghe nói, Hoang là vì cọ rửa sự sỉ nhục mà Vương gia ban cho hắn, nhưng cũng vì vậy mà đã sâu sắc đắc tội với gia tộc Trường Sinh này.
Cũng có người lắc đầu, nói: "Chưa chắc, Kim Triển là thiên kiêu một đời nên có lòng dạ cao thượng, khí phách lớn lao, sau khi xuất quan chưa chắc sẽ đi tìm Hoang để gây phiền phức."
"Đáng tiếc, vật đổi sao dời, Hoang đã từng..." Có người lắc lắc đầu, rất cảm khái, đã hai ba năm trôi qua, mọi người dung hợp hạt giống vô thượng đều xuất quan hết cả rồi, mà người không có hạt giống hoàn mỹ lại mai danh ẩn tích, không cần suy nghĩ nhiều cũng đã có kết luận.
Hoang đã biến mất, không xuất hiện nữa, kết cục có thể đoán được!
"Con đường là do người tự chọn, không thể trách người khác, ngày đó Tiên viện không cho hắn hạt giống hoàn mỹ, nếu hắn lựa chọn gia nhập Thánh viện ta thì sao lại như vậy? Cũng chỉ là một cục diện khác mà thôi!" Có người lạnh nhạt nói.
"Quên đi, sau khi gia nhập Thánh viện, Hoang có thể đạt được tâm huyết của Chân Long, có thể đạt được máu huyết cực đểm của Thiên Giác nghĩ sao? Chắc chắn không được, đều đã bị mấy người Thích Cố, tiểu Thánh nhân giữ lấy rồi." Có người nói.
Cách đó không xa, dòng sông xanh lóe lên, sương mù mông lung lan ra, cũng nhuộm một màu xanh thăm thẳm, trông vừa lành lạnh mà vừa thần bí.
Ở đó, xuất hiện một bóng người mông lung, vóc người vô cùng cao thon, hai chân rất dài, quần áo màu xanh lam phất phới cũng không thể che lấp được đường cong thu hút kia.
Đây là một cô gái, trông chỉ chừng tròn đôi mươi, da thịt trắng sáng như tuyết, đẹp đẽ như ngọc thạch, bước ra từ trong sương mù xanh lam.
Nhìn kĩ thì con ngươi của nàng cũng là màu xanh lam, đồng thời mái tóc dài tựa như gợn nước màu xanh lam, óng ả mà mềm mại, theo gót sen uyển chuyển của nàng là mái tóc dài màu xanh lam gợn lên từng làn ánh sáng lộng lẫy óng ánh.
Hoàn toàn chính xác, nữ nhân này hết sức xinh đẹp, làn da trắng trong, cặp mắt linh động to tròn và đẹp đẽ, lông mi rất dài chớp chớp như ánh ban mai xán lạn.
"Là nàng, Lam tiên - công chúa của Trường Sinh thế gia Lam tộc!" Có người nhận ra thân phận của nàng nên thấp giọng kinh ngạc thốt lên, dẫn đến một trận bàn tán sôi nổi.
Tất cả mọi người đều xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía nàng, không chỉ bởi vì nàng phong hoa tuyệt đại, tuyệt sắc khuynh thành, mà còn vì nàng là một nữ chí tôn. một người trẻ tuổi cực kỳ mạnh mẽ thật sự.
Nàng từng đấu một chưởng với Tử Nhật Thiên Quân, chỉ một chưởng mà đã tước mất một ngọn núi trong rừng đá Bắc Hải. Nên biết rằng chỗ đó vững chắc bất diệt, khó có thể lay động.
Năm tháng dài đằng đẵng tới nay, rất nhiều người từng đi tới nơi đó để viết tên lưu niệm, biểu lộ cảnh giới cao thâm và mạnh mẽ của chính mình, cảnh giới khác nhau đối ứng với rừng đá khác nhau, đó là một địa phương cổ xưa thần thánh.
Ít ai có thể hủy diệt rừng đá nơi đó chứ đừng nói chi là những ngọn thần sơn phía sau!
Lam Tiên từng quyết đấu với Tử Nhật Thiên Quân một chưởng mà không phân thắng thua, dùng thế hoà thu tay lại, hai người cũng không tiếp tục đánh nhau. Ngoại giới suy đoán, bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau.
Vốn cô gái này chỉ vì vẻ đẹp tuyệt thế mà nổi tiếng nhưng từ sau trận chiến này đã chấn động thiên hạ, tất cả mọi người đều biết đến sự vũ dũng của nàng, trông thì nhu nhược mềm yếu, xinh đẹp như tiên nhưng kỳ thực lại là người mạnh mẽ thế gian hiếm có.
"Nàng dung hợp được một hạt Thiên Khung chủng, như một viên kim cương xanh lam. Khi hạt giống này xuất hiện trên đời đã từng nhuộm cả Tiên viện thành màu xanh lam như bầu trời, ai cũng không biết hạt giống này đi đâu, mãi đến tận khi Lam Tiên dung hợp thành công rồi chiến đấu cùng Tử Nhật Thiên Quân một trận thì mọi người mới bừng tỉnh."
Cũng còn may, nơi đây có trận pháp, chặn lại được luồng gợn sóng khủng bố này.
"A, đừng chen lấn, đừng lên quá cao!" Có người đứng ra, duy trì trật tự.
"Người của Tiên viện và Thánh viện có thể đứng ở hàng đầu tiên, người của Thư viện Thiên Thần đứng sau!" Loại thanh âm này khiến người của Thư viện Thiên Thần thực sự tức giận.
Rõ ràng, bốn vị chí tôn có thể hạ xuống đứng trong ao bùn, ở vào vị trí trung tâm nhất, nếu Tiên phủ mở ra, có thể vọt vào trước tiên.
Tiếp đến là người của Tiên viện và người của Thánh viện, đến gần nơi đó, theo sát phía sau bốn vị cao thủ.
Tuy rằng nơi này là Thư viện Thiên Thần, thế nhưng học sinh của Thư viện lại bị yêu cầu xếp ở phía sau cùng, không cho phép tới gần.
"Dựa vào cái gì, đây là Thư viện Thiên Thần ta, sao các ngươi có thể đối xử chúng ta như vậy?" Chỉ có hơn mười học sinh của Thư viện Thiên Thần không phục.
"Chỉ bằng Thư viện Thiên Thần quá tệ, không một ai có thể đánh một trận với chúng ta, chỉ là hạng bét, vận may chỉ dành cho người mạnh, người không có triển vọng phải tự biết mình!" Có người hèn mọn bỉ ổi nói.
Có thể nói đây là một sự chế nhạo, nhưng đối với học sinh của Thư viện Thiên Thần mà nói, thì đây còn là một sự nhục nhã, thực sự khó mà chịu nổi.
Ở ngay nhà của mình, bảo vệ chính bảo tàng của mình, nhưng lại không có quyền khai thác, phải lùi tới phía sau cùng, khiến người ta cảm thấy bị khinh khi quá đáng, nuốt không trôi cơn giận này.
Xoẹt!
Đang lúc này, bên trong ao bùn lao ra một luồng sáng mờ, bao quanh một vật, dẫn đến náo động cực lớn, bốn vị chí tôn trẻ tuổi cùng nhau ra tay.
Kết quả, bọn họ lập tức xảy ra xung đột, va chạm mạnh lẫn nhau.
Lam Tiên quyết đấu Đại Tu Đà, Thích Cố quyết đấu Tử Nhật Thiên Quân!
Những người khác muốn ra tay tranh cướp nhưng lại hơi e ngại, sợ chọc giận bốn vị chí tôn.
Đúng lúc này, ở nơi xa nhất bên ngoài, từ trong số học sinh của Thư viện Thiên Thần có một người đi ra, trong lúc giơ tay có ánh sáng trong suốt lưu chuyển, trực tiếp hút vật kia lại, nắm trong tay.
Tất cả mọi người đều sững sờ, có người dám cướp đồ ăn trong miệng bốn vị chí tôn? !
Người này là ai, chẳng lẽ lại một vị chí tôn trẻ tuổi đến rồi? Tất cả mọi người đều liếc mắt, đồng thời nhìn kỹ!
"Hắn... sao trông quen thế?"
"Đây là... Trời ơi, hắn là người biến mất rất lâu - Hoang!"