Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1269 : Không hạt giống

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Cảnh tượng như thế này hết sức kinh người, một vầng mặt trời màu tím tròn trịa và to lớn lướt ngang qua trời cao, tản ra ánh tím rực rỡ, từng tia khí tím phủ khắp hư không.



Ở xung quanh, dòng sông tím cuồn cuộn tỏa ra ánh sáng lung linh tựa như thác nước trút xuống.



Không ai có thể nhìn thấy hình dáng của Tử Nhật Thiên Quân, bóng người mơ hồ dường như sừng sững ở vực ngoại xa xôi, chỉ khi tròng mắt của hắn khép mở thì mới có thể cảm nhận được tinh khí sinh mệnh dồi dào của hắn đang dâng tràn cuồn cuộn.



Ai cũng không nghĩ tới, sau khi Hoang trở về thì Tử Nhật Thiên Quân liền đối đầu với hắn, hai người này sẽ có một trận chiến sao?



Chỉ là, tu vi của Hoang đã tới mức nào, biến mất gần ba năm, ai cũng không biết thực lực hiện tại của hắn, không có hạt giống hoàn mỹ để dung hợp thì có thể sánh vai cùng Tử Nhật Thiên Quân vô thượng ư?



Trong lúc nhất thời mọi người tràn ngập chờ mong, muốn biết hiện tại Hoang có thực lực ra sao.



"Là ngươi sai Kim Giác tê tới thăm dò ta?" Thạch Hạo lời nói lạnh lùng, không hề có một chút vẻ hòa hoãn nào.



Mà đối diện, Tử Nhật Thiên Quân lại hoàn toàn trái ngược, tuy rằng vầng mặt trời uy nghiêm từ giữa trời chiếu rọi thế nhưng lời nói cũng rất nhu hòa, mang theo hơi thở an lành, nói: "Thư đồng không ngoan, thủ hạ hồ đồ, đừng lấy làm phiền lòng."



Hắn nói rất hời hợt, gạt chuyện vừa rồi sang một bên.



Ánh mắt Thạch Hạo lưu chuyển không hề nói gì, nếu không phải tên Thiên Quân này gợi ý thì chắc chắn thủ hạ của hắn dù lớn mật đến đâu cũng sẽ không dám vượt qua giới hạn.



"Cửu U Ngao cùng ta là thế giao*, là bạn tốt của ta!" Tử Nhật Thiên Quân nói thẳng ra mấy lời như vậy.



(*): Quan hệ qua nhiều đời.



Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, là đang chặng miệng hắn sao, sợ hắn vặn hỏi hay nói ra lời khó nghe? Vì vậy trực tiếp tỏ rõ một vài quan hệ nhân quả.



"Ồ, Cửu U Ngao à, hắn khỏe không? Đã lâu không gặp cũng không biết tu vi của hắn bây giờ tinh tiến đến một bước nào rồi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.



"Hắn ngày xưa quyết đấu cùng ngươi đã khổ chiến mấy ngàn hiệp, cuối cùng vẫn thất bại, đã tạo xung kích không nhỏ cho hắn nên từng có một khoảng thời gian rơi vào suy sụp, nhưng biết nhục để sau đó quyết tâm, dựa vào chính bản thân mình tiến vào một động phủ cổ xưa, sau khi đạt được một hạt giống hoàn mỹ và đã dung hợp thành công rồi!" Tử Nhật Thiên Quân nói.



"Biết nhục sau đó quyết tâm, ngươi cho rằng hắn thua bởi ta là một loại sỉ nhục sao?" Thạch Hạo nhìn chằm chằm vầng mặt trời màu tím giữa không trung kia.



"Đạo huynh suy nghĩ nhiều rồi." Tử Nhật Thiên Quân vẫn cười ôn hòa như trước nhưng cũng có một loại cảm giác ngăn cách, vầng mặt trời màu tím càng lúc càng rực rỡ hơn, bay qua ngang trời tựa như nắm giữ sự sống chết của sinh linh trong thế giới.



"Ngươi tìm tới, là muốn quyết đấu với ta à?" Thạch Hạo hỏi.



"Lúc ta xuất quan có nghe nói Cửu U Ngao thua trận thì hơi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút thoải mái, ta biết với tính cách kiêu ngạo của hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ ăn lấy thất bại, mài dũa làm dịu lại như vậy mới có thể quật khởi thật sự. Đồng thời, ta cũng rất chờ mong sẽ luận bàn với người đã đánh bại hắn. Chỉ có điều khi ta muốn tìm ngươi thì lại biết được ngươi không chiếm được hạt giống thích hợp nên cứ thế mà biến mất. Điều này làm cho ta vô cùng bùi ngùi, tiếc nuối khi không thể đánh một trận với ngươi ở cảnh giới Thiên Thần hòng so sánh cao thấp, sau này hơn phân nửa cũng không có cơ hội nữa rồi." Tử Nhật Thiên Quân ôn hòa nói.
Ở phía sau là đám người Trường Cung Diễn, Ma nữ, Phượng Vũ, Chân Cổ, Đằng Nhất của tộc Hỏa Kim, Long Nữ, phần lớn những người trẻ tuổi đến từ ba ngàn châu này đều lựa chọn tiến vào Thánh viện, lúc này cũng mới vừa chạy tới.



Thư đồng cáu giận, mấy năm nay đi theo bên cạnh Tử Nhật Thiên Quân, mấy ai không kính trọng hắn, có ai dám nhằm vào hắn? Tất cả đều rất lễ phép với hắn, hôm nay lại bị người quát mắng như vậy khiến hắn vô cùng nhục nhã!



"Các ngươi... không biết trời cao đất rộng! Hoang thì sao hả, ta thừa nhận trước đây hắn rất mạnh, thế nhưng hiện tại tính là cái gì chứ, một hạt giống hơi yếu một chút cũng không có, thành tựu có hạn nhất định mà thôi!" Thư đồng kêu gào.



"Mặc dù không có dung hợp hạt giống Đại Đạo thì chỉ bằng vào việc hắn là Hoang, cũng có thể dùng một đầu ngón ép chết ngươi!" Thỏ nhỏ kêu lên, gò má trắng mịn đỏ lên vì kích động, mắt trợn tròn, cực kỳ phẫn hận.



"Đúng vậy, năm đó khi Thạch Hạo tung hoành thiên hạ thì thằng nhóc con nhà người không biết còn đang khóc ở đâu đây!" Tào Vũ Sinh cũng hô.



"Tuy rằng ta không biết hai năm qua trên người Hoang đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng ta tin tưởng, một đầu ngón tay hắn cũng có thể đè bẹp ngươi!" Ma nữ nở một nụ cười như trăm hoa đua nở, có một loại tư thái ma mị mê hoặc đến cực điểm, xinh đẹp tuyệt trần, nàng hoàn toàn tin tưởng sự mạnh mẽ của Thạch Hạo.



"Không sai, một đầu ngón tay liền đè ép ngươi tới tàn phế!" Phía sau, một đám tu sĩ đến từ ba ngàn châu không cũng kêu to.



Thạch Hạo cảm thấy như có một dòng nước ấm lan tỏa khắp người, thời gian dài trôi qua, những người này mới vừa xuất hiện đã ủng hộ như vậy khiến trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.



Thư đồng sắc mặt tái xanh gần như tức điên lên, hắn chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy, lúc này chợt nổi giận đùng đùng, tiến sát về phía trước, nói: "Ta xem ai có thể dùng một đầu ngón tay ép ta tàn phế!"



Tình cảnh rất yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng hít thở phì phò của hắn, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn lại, bởi vì hắn đã áp sát Thạch Hạo.



"Như ngươi mong muốn!" Thạch Hạo nói với vẻ lãnh đạm, động tác của hắn cũng không phải rất nhanh thế nhưng lại rất kiên quyết, tay phải đưa vung ra, đưa ngón trỏ điểm về phía trước.



"Ngon thì thử xem!" Thư đồng cười gằn, cả người phát sáng, tung ra một loại bảo thuật kinh người, khí tím cuồn cuộn bao phủ trời cao!



Ngón tay kia của Thạch Hạo phóng to, tốc độ vẫn chầm chậm như trước, nặng nề như núi, từ từ đè xuống phía trước khiến người ta hít thở không thông, cứ như muốn nghẹt thở vậy!



Con ngươi của tên thư đồng co rút lại, dựa vào bản năng hắn chợt cảm thấy bất an, muốn tránh né thế nhưng lại phát hiện không thể tránh khỏi!



Cái ngón tay kia sau khi phóng to thì như núi lớn ép xuống, dù có triển khai bất kỳ loại bí thuật nào đều không thể tránh né, điều này làm cho hắn kinh sợ!



Ầm!



Ngón tay kia điểm lên người hắn, trong cơ thể tên thư đồng truyền đến tiếng xương vỡ và há miệng phun máu phè phè, tiếp đó cả người bay ngang ra ngoài.



Bộ ngực của hắn rách toác, những bộ phận khác cũng vặn vẹo, khó có thể ước lượng được hắn đã chịu lấy một đòn đáng sợ như thế nào, cả người dường như muốn tan rã.