Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1292 : Thông đạo thời gian

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Ầm!



Trong thiên địa, đám lôi điện kia vô cùng đáng sợ, nó không ngừng nổ tung ở bên cạnh hai người, hư không đổ nát, càn khôn đứt đoạn, uy lực đầy mạnh mẽ ấy còn kinh khủng hơn cả thiên kiếp nữa.



Mỗi một luồng lôi điện to lớn ấy tựa như đang móc nối với dải ngân hà nào đó và không ngừng từ nơi sâu trên bầu trời bổ ầm xuống, mênh mông vô tận, đâm nhói rỉ máu cặp mắt của người nhìn.



"Gặp ma rồi, đây là nơi quỷ quái gì thế, chúng ta sao lại đi vào nơi đây chứ!" Kiến nhỏ hét toáng lên, cọng râu trên đầu nó lắc lư, toàn thân lạnh lẽo, tâm thần nguội ngắt.



Da đầu của Thạch Hạo cũng tê dại, nơi đây chính là một vùng đất vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lại gần, chỉ mới đứng ở bên ngoài mà đã khủng khiếp như vậy rồi, một khi xông vào trong trung tâm thì hơn phân nửa hình thần cũng phải bị diệt.



Thạch Hạo tuy rằng rất tự tin thế nhưng sau khi đi vào nơi này thì trực giác của bản năng chợt nhắc nhở hắn, dù cho cơ thể hắn có mạnh mẽ vô song nhưng cảnh giới vẫn còn chưa đủ để chống lại nơi này.



Một khi bị ánh chớp kia bắn trúng thì chắc chắn sẽ hóa thành sương máu ngay tại chỗ!



"A... không xong!" Kiến nhỏ hét lớn và ra sức giãy giụa, nó sử dụng tới thần thông mạnh nhất của tộc mình, sức lực có thể rung chuyển thiên địa, có thể đảo lộn càn khôn.



Chỉ là, trong vô hình chợt có một loại tràng vực lan tỏa và trong nháy mắt làm tan rã đi sự chống cự của bọn họ, không thể nào đối kháng được.



Hư không uốn éo, thời gian lưu chuyển, những mảnh vỡ của thời gian tựa như là những nụ hoa bung nở, có thể tiêu diệt toàn bộ sức mạnh.



Điều đáng mừng nhất chính là, khi ánh chớp kia trút xuống, trông có vẻ hùng vĩ, có thể giết chết nhân vật tuyệt thế nhưng lại chưa hề đánh lên trên người bọn họ, trong cõi u minh tựa như có một luồng sức mạnh kỳ dị nào đó đẩy chệch hướng của nó.



Khí tức thời gian nồng nặc, cảm giác tang thương của năm tháng tựa như là đại dương không ngừng khuấy động và xoay tròn ở phía trước, thứ này hóa thành một thông đạo không cách nào đo lường được, không thể biết thông đi nơi nào!



"Nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu không chúng ta đều phải chết đó!" Kiến nhỏ màu vàng hoảng sợ nói, nó vẫn đang là vị thành niên, hơn nữa cũng vừa mới bước chân ra đời mà đã gặp phải biến hóa ngập trời như vậy cho nên đã bị dọa tới mức suýt nữa hồn lìa khỏi xác.



Xoẹt!



Thạch Hạo giơ lên tay trái, từ trong lòng bàn tay bắn ra mấy chục sợi xích thần màu vàng tựa như tơ nhện vậy, chúng nhanh chóng nhằm về nơi xa và muốn quấn chặt lấy một rặng đá ngầm chỗ đó.



Đấy là pháp môn của Liễu Thần, đáng tiếc là nó lại không hề có chút tác dụng nào ở đây cả, toàn bộ bầu trời tựa như bị ép xuống dưới và làm cho sợi dây xích lờ mờ, tiếp đó là làm tan rã rặng đá ngầm nơi xa kia.



"Mở cho ta!" Kiến nhỏ kêu lớn, nó liên tục vung nắm đấm, vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất của tộc mình hòng xông ra khỏi sự giam cầm, đánh nát tất cả.



"Phụt!"


"A..."



Một người một kiến chợt hét lớn, bởi vì cả hai đã va thẳng về phía màn ánh sáng ấy, muốn chạm vào lôi đình cùng với sức mạnh thời gian kia, sẽ tiến vào trong thông đạo ấy.



Ầm!



Thiên địa rung lên bần bật, biển gầm vang trời!



Thời khắc này, ánh sáng nhấn chìm tất cả, không thể nào quan sát được thứ gì, chỉ có sóng biển, chỉ có thời gian đang lưu chuyển và bị sức mạnh thời gian bao trùm.



Nơi đây phát sinh biến hóa kinh người!



Thông đạo kia rạn nứt, lôi đình đánh về hai bên chứ không hề đánh lên thân hai người, Thạch Hạo cùng Kiến nhỏ từ từ tiến qua thông đạo.



Chỉ trong nháy mắt này thì bọn họ cảm nhận được sự ăn mòn của năm tháng, cơ thể tựa như già đi cả mấy vạn tuổi, cả người cảm thấy già nua lẩm cẩm, bị một tầng hào quang bao lấy.



"Ta không muốn chết già đâu, nếu đi vào thì hãy nhanh nhanh đưa chúng ta vào đi!" Kiến nhỏ kêu la.



Thạch Hạo cũng đang chống trả lại thế nhưng tựa như là một hạt cát tiến vào biển rộng, sức mạnh của bản thân quá nhỏ bé, ở xung quanh có rất nhiều tinh thể to lớn đang chuyển động.



"Không muốn đâu!" Hai người đồng thời hét lớn.



Rầm!



Một tiếng vang trầm nặng xuất hiện, đi kèm là một luồng ánh sáng vĩnh hằng khiến tất cả nghịch chuyển, bọn họ cảm thấy mình trở lại vẻ trai tráng, tình huống đang dần chuyển biến về phương diện tốt đẹp.



Cùng lúc đó, Thạch Hạo giật mình trợn tròn hai mắt, hắn nhìn thấy được mấy chiếc thuyền giấy nhỏ đang từ xa trôi lại, trên thân thuyền dính đầy máu tươi cùng chữ viết, lúc này chợt đang trôi nổi bên trong thông đạo thời gian này.



"Chỉ còn lại mình ta..."



Vẫn là những chữ viết cùng với thuyền giấy quen thuộc năm xưa.



Răng rắc!



Một luồng lôi điện kinh thế đi kèm là ánh sáng chói mắt đánh xuống, phương xa chợt có một bóng người xuất hiện, ống tay áo bay lượn, phong hoa tuyệt đại, nàng đang từ từ tiến lại gần đây!