Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1294 : Lãng quên
Ngày đăng: 01:25 19/04/20
Một bước là một kỷ nguyên, chuyện này quả thật chấn động lòng người mà!
Đừng nói là thực hiện, ngay cả việc có khí phách như vầy cũng đã làm người khác sợ hãi rồi.
Bất kể là Thạch Hạo hay là Kiến nhỏ cũng đều kinh ngạc tới ngây người, suy nghĩ tới mức xuất thần, khó có thể nói nên lời.
"Không phải chỉ là một bước thôi sao, ta sẽ cất bước!" Thạch Hạo phục hồi lại tinh thần rồi nói, tiếp đó hắn nhấc chân bước về phía trước.
Nhưng, sau một lát, vật đổi sao dời, thời gian mãnh liệt, hắn thiếu chút nữa thì đã bị tan rã, nếu không phải có một chiếc thuyền giấy ở bên cạnh và tản ra ánh sáng lộng lẫy thì hắn chắc chắn đã banh xác rồi.
Việc này làm cho hắn kinh hãi, khoảng cách một bước lại đáng sợ như vậy ư?
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn cô gái đồ trắng càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng xa này, cách xa nhau cả vùng trời sao sáng, cách xa nhau cả năm tháng vô tận, cách xa nhau cả một cái kỷ nguyên!
Việc này hoàn toàn không nói suông, vào lúc này thì hắn vững tin, đôi bên cách nhau quá xa xôi!
Việc này làm cho hắn sởn cả tóc gáy, một bước là một kỷ nguyên, cô gái này làm sao có thể tới đây được, có thể gặp hắn được, phải có công lực cỡ nào đây, vang dội cổ kim, chưa từng nghe tới.
Nhưng, nàng tới đây là để tìm thứ gì?
Thạch Hạo nghĩ ngay tới chiếc đỉnh kia, cũng là như thế, hắn nghi ngờ thứ ấy tới tìm hắn để dẫn đi tham chiến, cần sự giúp đỡ của hắn!
Khi nghĩ tới những chuyện này thì lông tơ toàn thân của hắn bắt đầu dựng ngược, đó là cuộc chiến khốc liệt tới cỡ nào mà ngay cả vị Nữ đế áo trắng như này cũng tới cầu viện hắn?
Trong vùng thế giới kia, kẻ địch xâm lấn mạnh mẽ tới mức nào? Thạch Hạo cảm thấy lạnh toàn thân.
Trong nháy mắt hắn nghĩ ngay tới hiện tại, được gọi là thời đại tăm tối nhất chuẩn bị tới, trận chiến này vượt xa cả thời xưa, phải đối mặt với khủng khiếp ngập trời, vậy hắn còn sức lực đâu mà quản những thứ khác chứ.
Tâm trạng của Thạch Hạo trở nên nặng nề, lẽ nào chiến đấu tới mức tan vỡ cả đời này, còn thế giới mà vị Nữ đế áo trắng này đang sinh sống cũng không quá lạc quan, là cuộc chiến đấu lan tới các chư thiên hay là chinh chiến xuyên qua từng kỷ nguyên một?
Đến cùng là ai, kẻ địch thật sự sẽ đáng sợ như vậy ư?
Hắn cảm giác như mình không cách nào thở được, tâm linh không ngừng run rẩy, nhiều chuyện đột nhiên xuất hiện, hắn cần phải đối mặt với trách nhiện to lớn hơn nhiều, sinh mệnh của bản thân như muốn ngừng lại.
Chưa hề có giây phút nào mà Thạch Hạo lại khát khao quật khởi như hiện tại, hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không, bất kể là hiện tại hay là tương lai đều không thể đối mặt với những kẻ địch khủng khiếp kia được!
Một khi hắn hơi yếu thì sẽ là thảm kịch đầy đẫm máu phát sinh.
Dõi mắt về phía trước là từng trụ đá xuyên thẳng vào trong lòng biển và lộ lên trên mặt biển, vô cùng to lớn, sắp xếp cùng nhau hình thành nên một cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Nói là những tảng đá không bằng nói là những ngọn núi, bởi vì nó quá khổng lồ.
Nhưng, chúng nó không có hình thù của núi, đều là những tảng đá lớn với hình dáng bất đồng, có thì như cây cột đứng vững chãi, có thì như mũi kiếm chỉ thẳng trời không, có thì như trâu nằm vắt ngang trong đại dương, mỗi một tảng đá đều rất to lớn, vì thế cho nên mới có thể lộ lên bên trên mặt biển.
Đây chính là rừng đá Bắc Hải, nó đón ánh bình minh và được bao phủ bởi một tầng hào quang vàng nhạt trông rất thần thánh, trông rất an lành, sương mù lượn lờ quấn quanh mang theo một loại tiên khí.
Nơi đây vô cùng rộng lớn, không chút nào hiu quạnh, bởi vì nơi sâu trong rừng đá đã sớm được xây dựng thành trì khổng lồ, hơn nữa cũng không chỉ có một tòa, là một nơi vô cùng phồn thịnh.
Rừng đá Bắc Hải có diện tích rất rộng, có một vài khu vực san sát là những đá tảng to lớn liền nhau cùng với việc được tu sĩ luyện hóa cho nên tựa như là một lục địa vậy.
Ầm!
Cách đó không xa, một ngọn núi được tia chớp quấn quanh, tiếng vang không dứt, nơi ấy có đủ loại phù văn lấp lánh.
Là một ngọn núi bị chém bay phần đỉnh, có ấn ký đại đạo do tiên hiền cổ đại lưu lại, có thể giúp người khác ngộ đạo, nhưng tiền đề là phải leo được lên chỗ cao nhất.
Vù!
Thái dương hỏa tinh sôi trào, kim ô hí dài, trên một trụ đá chọc thẳng vào tầng mây ở tít nơi xa chợt cuồn cuộn ánh lửa, thi thoảng có thể thấy được một con kim ô đang vỗ cánh bay lên.
Đó là thi thể của kim ô cổ xưa, nó có thể hóa thành thái dương thế nhưng lại nằm ngang ở trên ngọn núi bị chém bay đỉnh kia, khiến nơi đó trở thành một vùng cầm địa nhỏ, người bình thường không cách nào lại gần.
"Đó chính là ngọn tuyệt phong* ư, là ngọn thần phong có lưu lại vết tích của chí tôn cổ đại?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
(*): Ngọn núi bị chém đi phần đỉnh.
Trong rừng đá không thiếu những ngọn tuyệt phong như vậy, thật sự không cách nào đếm nổi số lượng.
Mà đám người Tử Nhật Thiên Quân, Lam Tiên từng thành công lưu danh ở trên một vài ngọn tuyệt phong có tiếng tăm nổi bật, cho nên uy thế mới chấn động như vậy.
Có một vài ngọn núi mấy chục ngàn năm có khi hơn triệu năm đều không ai leo lên được, thậm chí có một vài ngọn tiên sơn kỳ dị từ xưa đến nay chưa có ai từng leo lên được.
"Bất Diệt kinh ở đây ư?" Trong mắt Kiến nhỏ lóe lên chùm sáng đầy nóng bỏng.