Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1356 : Cổ giới bị phong ấn
Ngày đăng: 01:25 19/04/20
Khai thiên tích địa, cùng lắm cũng tới như thế mà thôi!
Tròng mắt to lớn tới mấy ngàn trượng từ từ rạn nứt và hủy diệt, nó hóa thành huyết tinh bất hủ bao phủ lấy phù văn tọa độ cùng với thiên văn thần bí kia, mở ra càn khôn, xuyên thủng hỗn độn, như bẻ cành khô, không chỗ nào là không chém nát, vạn vật không thể ngăn cản.
Đây chính là uy thế của Lạc Ma ư? Dù cho đã chết và chỉ còn một luồng khí sót lại mà vẫn bá tuyệt thiên địa!
Một tròng mắt cùng với một tia tàn hồn, lại có thể làm tới một bước này.
Việc này khiến người khác kinh sợ, đám người dị vực quỳ lạy, miệng không ngừng tụng kinh văn, trong lòng có thất vọng và cũng có thương cảm, bọn họ biết sau lần này thì Lạc Ma sẽ hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại nữa.
Có vài người thầm thở dài trong lòng, cổ tổ lại phải nằm xuống trong khu đất đai cằn cỗi này, đây chính là một loại bi ai. Bởi vì bọn họ cảm thấy, anh linh của Lạc Ma là do cổ tổ Du Đà uy hiếp, không thể không như vậy được.
Thế nhưng, những ông lão ở nơi này không ai dám nhiều lời, nếu không, cả tộc đều bị xóa sổ!
Ầm!
Hỗn độn nổ tung, bốn phía lún xuống, một thông đạo sáng ngời xuất hiện, bên trong làn máu đỏ đậm của Lạc Ma có đi kèm theo ánh đen, đồng thời bên trong còn ẩn chứa ánh bạc, rất là đặc biệt.
"Ồ, lại có hai màu, là chân huyết năm màu!" Phía sau, Đại trưởng lão hít vào ngụm khí lạnh.
Ông không thể không kinh sợ, người nắm giữ huyết dịch năm màu ở dị vực dù cho không có tu hành thì cuối cùng cũng sẽ đạt tới lĩnh vực nửa bước Trường Sinh, dòng máu như vầy quả thật rất bá đạo.
Truyền thuyết đồn rằng, chỉ có gia tộc cổ xưa như Du Đà, An Lan thì mới có cơ hội xuất hiện con cháu mang huyết dịch năm màu.
Đương nhiên, huyết dịch bảy màu cũng không phải là không có, thế nhưng không một ai biết về loại này, ít nhất là chưa một ai nhìn thấy qua.
Có thể, huyết dịch của đám Du Đà, An Lan sau khi trải qua cả một kỷ nguyên, lúc này đã thoát ly khỏi năm màu và tiến vào bảy màu vô thượng cũng nên.
Tấm vải quấn Tiên vương bay phần phật trong gió, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính vô cùng nghiêm túc, thủ thế sẵn sàng, bảo vệ toàn bộ mọi người hòng tránh việc ngoài ý muốn phát sinh.
Hôm nay, cửu Thiên đối đầu với dị vực, kết quả cuối cùng là song phương đều rút binh thế nhưng một sự kiện cực kỳ lớn lại diễn ra, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Lạc Ma, một cao thủ cái thế trong truyền thuyết lại bị triệu hoán ra anh linh, việc này dính dáng tới một ít bí mật của dị vực.
Năm xưa, vì sao dị vực lại vạn bất đắc dĩ rời đi, lùi về thế giới bên kia, cũng có thể vào sau đó đã nhìn thấy được tin tức nhỏ nào đó.
Trong lúc này, tuy rằng bia đá đang rung lắc, đang nổ vang và xuất hiện ánh đen, bên trên có máu huyết chảy ra thế nhưng vẫn không hề bị phá nát, vững chắc kinh người.
Điều này làm người khác thán phục, dù gì đó cũng là sức mạnh của Lạc Ma, vậy người đó là người phương nào?
Nhưng khi suy nghĩ thật cẩn thận thì sinh linh của dị vực không thể không trầm mặc, bởi vì cường giả dị vực năm xưa đã gặp khó khăn khi ở nơi này, có một nguồn sức mạnh nào đó đã chống lại bọn họ.
Sau đó đã có người xuất thủ phong ấn nơi này lại, thể hiện ra thủ đoạn kinh thiên, hoàn toàn tương xứng với thân phận của mình, nếu không những người kia dựa vào cái gì để quyết đấu với Lạc Ma.
"Không đánh nổi đâu, cổ tổ Lạc Ma dù sao cũng đã chết rồi, tinh huyết mà người lưu lại cùng với lực ý chí cuối cùng kia gần như đã tiêu tán cả, không thể mở ra được nơi này."
Một ông lão của dị vực thở dài mang theo ánh mắt đầy tiếc nuối, thật sự không cam tâm mà.
Bởi vì, dựa theo suy tính của An Lan, Du Đà thì nơi này vô cùng vững chắc, chỉ có vào tháng ngày đặc biệt nào đó và một tiết điểm nào đó sẽ bất ổn, khi đó mới có thể mở ra được.
Mà hôm nay chính là thời gian đặc biệt này, vả lại bọn họ còn đợi được một người chính xác, Lạc Ma đã xuất thủ, chỉ là tình hình trước mắt lại quá đáng tiếc, chưa hề thành công.
"Không xong, máu huyết anh linh của cổ tổ Lạc Ma đang mờ đi, gần hóa thành tro tàn rồi!" Có người kêu lên sợ hãi.
"Ầm!"
Quả nhiên, chân huyết năm màu kia chợt sáng rực rồi nổ tung, nó hóa thành một chùm sáng và đốt cháy toàn bộ.
"Cứ thất bại như vậy ư?" Người của dị vực nắm chặt nắm đấm, hùng hổ mà tới chính là để mở ra khu cổ địa này, thế nhưng giờ lại có kết quả như vậy.
Thậm chí còn khiến cho một vị anh linh của cổ tổ không được ngủ yên, cuối cùng là tiêu biến hoàn toàn.
"Đúng là không cam mà!" Có người ngửa mặt hào thét.
Đột nhiên, một tiếng răng rắc đầy chói tai, âm thanh này rất rõ ràng, nó được truyền từ bên trong khu hỗn độn kia ra.
Nơi ấy, tấm bia đá màu đen cao mười vạn trượng chợt nứt ra một khe hở và bắt đầu lan tràn khắp xung quanh, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài!
Tiếp đó, xung quanh nó lại xuất hiện từng khe hở hỗn độn, thần quang óng ánh chiếu rọi, là cổ giới bị phong ấn, cuối cùng nó cũng đã bị kích nứt.