Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1365 : Phát điên

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Đây vốn là Thư viện Thiên Thần, Vương gia dựa vào đâu mà tới đây để làm chủ bắt bẻ, nhìn dáng vẻ cùng với lời nói của bọn họ, hoàn toàn xem bản thân mình chính là chủ nhân ở nơi này.



"Nè, Cửu thúc tổ đang hỏi ngươi đấy, sao không trả lời hả?" Cách đó không xa có người trẻ tuổi đi tới, hắn vô cùng anh tuấn thế nhưng ánh mắt lại vô cùng nham hiểm, không có chút gì gọi là hiền lành cả.



"Là Cửu thúc tổ của ngươi chứ không phải là của người khác." Thạch Hạo lạnh nhạt đáp, hắn từng gặp qua người trẻ tuổi Vương gia này, trước đây không lâu khi gặp hắn thì tràn đầy kính nể, nhưng hiện tại lại có dáng vẻ như vậy, rõ ràng không còn sợ hãi gì nữa.



Người trung niên phía đối diện kia chính là Cửu thúc tổ của hắn, trông độ tuổi thì đang là tráng niên, tinh lực cường thịnh, kỳ thực đã tu hành năm tháng dài đằng đẵng rồi.



"Vì sao không trả lời?!" Lại có người quát lên.



"Người của Vương gia ngươi tới Thư viện Thiên Thần vênh mặt hất hàm, cho rằng đây là nơi nào hả, ta dựa vào đâu mà phải cúi đầu chứ, cần gì phải đáp trả?" Thạch Hạo nhìn về bọn họ.



"Người Vương gia lợi hại thật đó chứ, ngông nghênh chạy tới Thư viện Thiên Thần, lúc ở biên cương Đại Xích Thiên sao không thấy bóng dáng đâu thế, vậy mà còn làm hung ở nơi này?" Tào Vũ Sinh không kìm nén được nên mở miệng châm chọc, hắn cũng không hề về Thánh viện.



"Tiểu bối, ta không có hỏi ngươi, vẫn chưa tới phiên ngươi nói chuyện!" Cái gọi là Cửu thúc tổ Vương Thiên Minh lên tiếng nhìn liếc qua Tào Vũ Sinh.



"Đây chính là Thư viện Thiên Thần, ta muốn nói thì nói mắc mớ gì tới ông chứ, đây không phải là Vương gia ông, muốn tỏ rõ oai phong thì về thế gia Trường Sinh của mình thì hơn!" Tào Vũ Sinh chẳng hề thua kém đáp.



"Ngậm miệng!" Nhưng lúc này, Vương Thiên Minh hét lớn một tiếng, hắn vận dụng đạo âm, âm thanh như sấm nổ chấn cho hư không nổ vang, ngay cả Thư viện Thiên Thần cũng run lên ầm ầm.



Tất cả mọi người biến sắc, hắn muốn làm gì?



Đây là Thư viện Thiên Thần, những người khác đều thất kinh, thấy một đám cường giả của Vương gia tiến vào Thư viện Thiên Thần thì đã kỳ quái lắm rồi, hiện giờ còn nhằm vào đám người Thạch Hạo nữa.



"Nói, vì sao các ngươi rời đi chiến trường, một mình chạy về đây, là đào binh à?" Một người đứng bên cạnh Vương Thiên Minh thấp giọng quát.



Tình huống như vầy không ổn lắm, thanh thế quá hùng hổ, chụp mũ thẳng vào đám người Thạch Hạo.



"Vương gia các ông bá đạo quá đó chứ, đây là Thư viện Thiên Thần, các ông dựa vào gì mà cho rằng mình là chủ nhân ở nơi này, tới cùng là muốn gì hả?!" Thạch Hạo lớn tiếng hỏi ngược lại.



Lúc này, Thư viện Thiên Thần trở nên yên tĩnh, một vài học sinh đi tới và nhìn thấy người của Vương gia, ai nấy đều cảm thấy điểm quái lạ.
"Đúng là hung hăng ngang bướng mà, Vương gia các ngươi muốn làm phản cửu Thiên thì phải làm tốt chuẩn bị cho cái giá để đánh đổi đấy!" Trưởng lão của Thư viện Thiên Thần quát lên, đã muốn khai chiến rồi.



"Nói xấu chúng ta như thế, thật sự không nên." Hai ông lão của Vương gia tiến lên chặn hắn lại, phóng thích ra khí thế chiến đấu, làm cho hắn không cách nào tới cứu viện Thạch Hạo được.



Tất cả mọi người đều chấn động, Vương gia chẳng hề nể nang gì cả, cố ý muốn đối phó Thạch Hạo, hiện tại Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão... đều đi tham chiến nên chưa trở về, đại sự không ổn.



"Ngươi tự trói tay chân hay là chờ chúng ta động thủ?" Vương Thiên Minh chắp tay sau lưng rồi từng bước một tiến tới, tất cả như đều nắm trong tay cả.



"Hoang, ngươi là kẻ phản bội, cái gì mà lập công, gì mà thắng liền mười trận, hôm nay phải bắt lấy ngươi, để ngươi hiện nguyên hình!" Người trẻ tuổi của Vương gia cười lạnh nói.



"Cút, lúc chúng ta đối địch ở chiến trường thì loại chuột như bọn ngươi cũng chỉ có thể núp ở sau để cắn trộm, không hề dám lên chiến trường!" Tào Vũ Sinh quát lớn.



"Ta đứng ở chỗ này, ta xem ai có thể đụng tới ta!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, vô cùng điềm tĩnh.



"Ồ, thật là liều lĩnh, chỉ là một tên tiểu bối, tu vi thì có chút đáng khen, thế nhưng trước mặt ta thì dù là rồng cũng phải cuộn mình!" Vương Thiên Minh lạnh giọng nói, dẫn theo vài người trung niên tới tới phụ cận và chuẩn bị ra tay bắt người.



"Ta cảnh cáo các ông, chỉ cần có cử động, giết ngay!" Thạch Hạo lạnh lẽo nói.



Tất cả mọi người đều ngây dại, tình thế đang nguy cấp thế nhưng Hoang lại dám nói như thế, vô cùng ngông cuồng!



"Ha ha..." Vương Thiên Minh cười lớn, tiếp đó là vẻ mặt lạnh như tiền bước lên trước, nói: "Ta tự tay trấn áp ngươi, ngươi có thể làm gì ta nào?"



"Giết!" Thạch Hạo hét lên một tiếng.



Vương Thiên Minh với vẻ mặt trào phúng, vốn là rất bình tĩnh thế nhưng lúc này chợt đứng sững và kêu la thảm thiết.



Mặt đất sụp nứt, một cây chiến mâu màu đen với ánh sáng Sát đạo đầy vô tình từ lòng đất lao ra, vù, nó xuyên thủng qua thân thể của người này rồi lao thẳng lên trời cao.



"Ở địa bàn của ta mà ông cũng dám ngang ngược à, muốn chết!" Kiến nhỏ nãy giờ chẳng chút tiếng động gì chợt xuát hiện, nó dẫn theo vài Chiến giả cổ với giáp trụ đen ngòm từ lòng đất đi lên.