Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1386 : Tộc nhân Tội huyết

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Sinh linh già lọm khọm ngồi xếp bằng ở nơi ấy lộ ra chút nụ cười thâm sâu, nói: "Ba đại cường giả kia không phải là chân thân, mà là tranh khắc đá."



Vương Trường Hà, Cố Minh Đạo ngây người, có chút không hiểu rõ.



"Xin tiền bối hãy nói rõ, tới cùng là chuyện như thế nào ạ?"



"Đã nói cả rồi, bức tranh đá bên trên tổ đàn đã có người hiến tế nên mới có thể làm cho các anh linh hiển hiện." Sinh linh già yếu lim dim mắt nói, lúc cười thì nếp nhăn trên mặt tựa như là vỏ cây già đầy xù xì.



Đám người Cố Minh Đạo, Hoàng Kim cự nhân đều muốn hiểu rõ, vì sao ba vị cường giả vô địch đó lại che chở cho Thạch Hạo, nếu không trong lòng luôn cảm thấy lo lắng, hiện giờ khi nghe được lời sau cùng thì chợt cứng họng.



"Ta biết rồi, ta từng nghe tới một vài chuyện xưa của tổ đàn, là do Chân Tiên tạo nên..."



Sau khi biết toàn bộ chân tướng thì những người này đều nổi lên cơn tức giận, không ngờ lại bị trêu chọc tới mức này, bị mấy bức tranh doạ tới sợ hãi.



Việc này quá mất mặt, bọn họ đều là đại cao thủ đã thành danh rất nhiều năm, thế nhưng lại bị một tên tiểu bối lừa dối đồng thời lại mất mặt như thế.



Đặc biệt là Cố Minh Đạo, khi nghĩ tới cảnh chính bản thân tự vả miệng mình và quỳ nơi đó xin lỗi, lập tức cơn tức giận lan tràn toàn thân, không hề có chuyện này mất mặt hơn chuyện này.



"Ta muốn róc xương róc thịt bọn chúng!" Cố Minh Đạo gầm lớn, bàn tay vỗ mạnh rồi đứng bật dậy.



"Ngươi muốn làm gì, quát ai đó hả? Ta cảnh cáo ngươi, Diệp Khuynh Tiên có lai lịch rất lớn, như ngươi không có khả năng động vào được!" Vẻ mặt của ông lão trầm xuống.



"Việc này không thể để yên được!" Vương Trường hà cũng không cam lòng, năm con rồng Vương gia bị đầy tới Biên Hoang vốn đã khiến bọn họ căm tức không ngớt, trong lòng kìm ném lấy một luồng khí giận dữ, hiện giờ lại ăn quả đắng như vầy cho nên chắc chắn đã động sát ý.



Ngay cả đám cường giả như Hoàng Kim cự nhân, Kim gia vẻ mặt cũng bí xị, chuyện này nếu truyền đi thì bọn họ chắc chắn sẽ trở thành trò hề.



"Tiền bối, việc này đã gây nên náo động rất lớn chứ không phải là chuyện nhỏ gì cả, có người dám giả mạo cổ tổ vô thượng, cần phải nghiêm trị! Đặc biệt, ba huynh đệ Thạch tộc kia tới hiện tại cũng chưa làm sáng tỏ và nhận lỗi, cũng phải nên phạt nặng!" Cố Minh Đạo lạnh mặt nói.



"Chính xác, đều phải phán định là trọng tội, phạt bọn họ phải xuất quan đi nghênh chiến, chém giết trực diện với đại quân tu sĩ của dị vực!" Đám người Vương Trường Hà hùa theo.



Việc này tương đương với việc ép ba huynh đệ Thạch tộc đi chịu chết, bởi vì nếu tiến vào trong đại quân đó thì dù cho người có mạnh mẽ tới đâu cũng không dám hứa chắc chắn sẽ sống sót, bên trong có Trảm Long giả.



"Các ngươi nói với ta cũng vô dụng mà thôi!" Ông lão trầm mặt bưng trà tiễn khách.


"Ba!" Thiếu niên vác lấy voi lớn vừa mới đi săn về lúc này chợt hét lớn một tiếng, vứt xuống voi lớn rồi nhào nhanh về phía trước, đồng thời gào khóc đầy thê lương.



"Bọn họ sao lại chết thế ạ?" Thạch Hạo thấp giọng hỏi ông lão.



Ông lão đón tiếp hắn vào trong bộ lạc thở dài một tiếng, nói: "Tất nhiên là do chết trận, ba của A Thú là một chiến sĩ vô cùng đáng gờm, là một thiên tài vĩ đại trong lớp người trưởng thành họ Thạch, đáng tiếc lại chết trận."



Bộ tộc này một khi xuất hiện cường giả siêu cấp thì chắc chắn sẽ bị điều động tới chiến trường để chém giết.



Có thể nói, sở dĩ Thạch tộc bị xa sút cũng chính là vì như thế, thiên tài nhất định phải chết, không thể sống lâu được, tất nhiên sẽ chết trận ở quan ngoại.



"Khinh người quá đáng!" Thạch Hạo tức giận nói, huyết dịch tựa như đang bốc cháy, một quyền nện nát một táng đá lớn bên cạnh.



"Từ rất lâu trước, tổ tiên từng đưa một nhóm hậu đại rời đi, có thể ngươi thuộc nhóm người này, nếu không thì vừa mới vào Đế quan thì đã bị đày tới đây rồi." Ông lão than thở.



Thạch Hạo biết, chắc chắn bọn họ là người cùng tộc, cùng chung tổ tiên, nếu không nơi xương trán cũng sẽ không xuất hiện dấu vết Tội huyết tương tự như vậy!



Bộ tộc này, khi tâm tình kích động và nổi giận thì xương trán sẽ phát sáng rồi xuất hiện một chữ cổ xưa, sản sinh ra sức mạnh khó tả, tội huyết đánh tan mây xanh!



"Trong cơ thể chúng ta không phải đang chảy xuôi dòng máu tội huyết, mà là vinh quang cùng với hào quang." Thạch Hạo nói.



Ông lão kinh ngạc giật nảy, vội vàng nhắc nhở: "Hừ, nhỏ giọng một chút, lời nói như vầy tuyệt không thể nói lung tung, nếu không sẽ dẫn tới đại hoạ đó!"



"Ta cũng muốn xem thử, bọn họ có thể làm những gì, nhằm vào ta bằng cách nào!" Thạch Hạo cười lạnh nói.



Nhân khẩu bộ lạc Thạch tộc này dù sao cũng rất là ít, vả lại nơi này cũng rất là lạc hậu vùng sâu vùng xa, linh khí cũng không nhiều, hoàn toàn không thể nào sánh được với những linh sơn của một vài đại tộc đỉnh cấp khác.



Thật sự Thạch Hạo rất muốn biết, tổ tiên của Thạch tộc năm xưa đã phạm vào sai lầm lớn gì mà lại bị nhằm vào như thế, hắn muốn hỏi cho rõ ràng, tìm hiểu cho thật chính xác.



Bởi vì Diệp Khuynh Tiến tới vội vàng và đi cũng rất nhanh nên hắn vẫn chưa kịp hỏi, cho nên mới tìm hiểu đôi chút tình huống từ bộ lạc nhỏ này.



Có người hoang mang, thở dài nói: "Tổ tiên của chúng ta là cường giả cái thế, đã từng vô địch ở hậu thế, nhưng năm đó..."