Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 360 : Tôi luyện

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Thuyền giấy đen!



Lại lần nữa nhìn thấy khiến cho thân thể Thạch Hạo trở nên căng cứng, nội tâm vô cùng chấn động, đây là vật được lưu lại từ rất nhiều năm trước, vậy tại sao cũng xuất hiện ở nơi này? Quả thực khiến người khác khó mà tin nổi!



Nhưng mà, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì chiếc thuyền giấy đen to cỡ lòng bàn tay kia liền tỏa ra những tia sáng, đó chính là từng dải lụa cứ như là một dải ngân hà vậy.



"Đó là thứ gì vậy?" Đả Thần Thạch sợ hãi kêu lên.



Thạch Hạo căng thẳng, lông tóc dựng đứng, cảm nhận được vẻ nguy hiểm vô cùng lớn, đứng nơi đó toàn lực ứng phó.



Những dải lụa như ngân hà kia chính là phù văn sáng rực không ngừng buông xuống, không ngừng đè nén cứ như là một vùng thế giới hoàn toàn mới, vô tận Thần Ma gào thét vồ giết xuống bên dưới.



Một chiếc thuyền giấy nho nhỏ cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu bảo thuật không ngừng trút xuống, vô cùng vô tận, biến nơi đây thành vùng đất tăm tối.



Đây là một hồi đại chiến rất quái lạ, một chiếc thuyền giấy nhỏ màu đen trôi nổi ở trong không trung, nghiêng qua nghiêng lại chiếu xuống hào quang đầy trời, mỗi một tia đều rất khủng bố.



Thạch Hạo chưa từng chiến đấu với người nào như vậy, nó bắt đầu liều mạng không thể không toàn lực ứng phó, thần thông mênh mông cuồn cuộn vô biên kia không giống như một mà là trăm ngàn cường giả cùng nhau thi triển.



Phù văn xuất hiện liên miên hóa thành vô tận ngân hà, chiếc thuyền giấy phiêu lưu trong ngân hà và không ngừng tung xuống hàng loạt bảo thuật, khiến cho thiếu niên bên dưới ra sức đối kháng.



Cuối cùng, ngân hà biến mất, thuyền giấy từ từ trôi nổi tựa như lướt vào U Minh, nó cũng chưa bốc cháy mà đang từ từ xuôi dòng bên trong ánh sao mông lung mờ ảo.



Chuyện gì xảy ra thế này, hoàn toàn khác xa lúc chiến đấu với Chu Yếm trong sân thi đấu!



Thạch Hạo nghĩ mãi không ra, trong lòng tràn đầy câu hỏi, nhìn thuyền giấy đen trôi qua nó nghĩ tới tao ngộ khi ở Bắc Hải, tựa như lại nhìn thấy được dòng chữ bằng máu vô cùng cuốn hút kia: Chỉ còn sót lại mình ta.



Nó mang theo những nghi vấn đó hướng sâu vào trong sân thi đấu, nhìn thấy một mặt của vách đá có những hình chạm khắc giống như trên cửa đá, nhưng lại nhiều hơn một thứ. Một bàn tay trắng noãn, hoàn mỹ xinh đẹp tuyệt trần đang cầm lấy một chiếc thuyền giấy màu đen đặt vào trong ngân hà, trên thuyền giấy viết hai chữ: Hi Vọng.



Hình ảnh này ẩn chứa ý nghĩa gì? Thạch Hạo kinh ngạc nhìn, thời gian trôi qua rất lâu mà vẫn chưa hề động đậy gì.



Đả Thần Thạch cũng bị mê hoặc theo, nhìn một hồi lâu cũng chẳng hiểu được gì.



"Xoẹt!"
"Hừ!" Hỏa Linh Nhi bĩu môi, cũng không thèm so đo gì nữa, bởi vì nàng biết chuyện như thế càng nói thì mình càng chịu thiệt.



"Ồ, tuy ngươi không cảm giác gì nhưng ngươi trần truồng như nhộng chạy qua chạy lại, đối với ta mà nói đó chính là khinh bỉ và trừng phạt đấy? Vậy không bằng cứ khiến cho vẻ khinh bỉ và trừng phạt đó càng tăng gấp đôi đi." Thạch Hạo cười nói.



"Mặc xác ngươi!" Hỏa Linh Nhi liếm bờ môi đỏ hời hợt bỏ đi, nhưng mà hàm răng không ngừng nghiến chặt, trong lòng rất muốn nện cho tên quỷ này một trận.



"Đi thôi, tiếp theo đi xem xét một chút, nếu như không có đường nào nữa thì chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi." Thạch Hạo đề nghị, thời gian có hạn không cho phép trì hoãn thêm.



Mấy ngày tiếp theo bọn nó đi tới phần cuối của cung điện khổng lồ này, ở đấy nhìn thấy một hang lửa bốc cháy hừng hực, một cọng Linh Vũ đỏ tươi đến chói mắt, giống như là kiếm thần đứng sừng sững che ở cửa hang.



Thạch Hạo tới đây là vì cọng Linh Vũ này, trong mắt chợt phát sáng rồi vọt nhanh tới, thế nhưng rất không may, nơi đây toàn là phù văn cho nên lập tức nó bị đánh bay.



Bởi vì, nơi đây chính là trận pháp mà Thánh Hoàng Thượng Cổ đã bày xuống!



"Đây chính là hang Chu Tước, đời nào dễ vào được chứ, chỉ có người đồng cảm thì mới có thể bước vào được, nhìn ta đây." Hỏa Linh Nhi nói.



Nàng ngồi xếp bằng ở trước cửa hang, thần thánh cực kỳ, toàn thần lưu chuyển hào quang giống như là một vị nữ thần xinh đẹp không tài nào tả nổi.



Hang cổ xưa kia nổ vang phát ra những tiếng tụng kinh, cuối cùng Hỏa Linh Nhi đứng dậy mặc cho ngọn lửa hừng hực kia bao phủ lấy toàn thân rồi từ từ tiến vào bên trong hang, bắt đầu một phen tu hành mới.



"Xoẹt!"



Sau đó, nàng giơ cổ tay trắng ngần lên rồi nhổ cọng Linh Vũ kia xuống, sau đó quăng ra bên ngoài.



Cọng nguyên thủy chân vũ này chỉ dài có một mét, khi vào tay thì cảm giác rất là nhẹ thế nhưng chỉ hơi hơi không chế liền có ánh kiếm động thiên, hỏa diễm như biển.



"Bảo bối tốt!" Thạch Hạo thán phục.



Sau ba ngày, Hỏa Linh Nhi rời khỏi hang Chu Tước, dấu ấn nơi mi tâm cũng thu nhỏ lại cứ như là một chấm chu sa óng ánh và lộng lẫy, khiến cho nàng càng thêm thánh khiết xuất trần hơn.



Sau đó, bọn nó bước lên một tế đàn khắc đầy ngôi sao, ánh sáng lóe lên hai người liền rời khỏi Thánh Hoàng cung và khi xuất hiện thì đã ở bên ngoài.