Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 365 : Ngông nghênh giết sạch
Ngày đăng: 01:16 19/04/20
"Hả, ngươi đang nói chuyện với ta đó hả?" Thiếu niên dẫn đầu hơi ngạc nhiên, ngày thường ai dám khiêu khích hắn như thế.
Đây là một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi có chút hoang dã, vóc người cao lớn, lưng hùm vai gấu, tóc đen rất dày, nơi tay cầm một cây cung lớn, cả người cường tránh như là một con khủng long bạo chúa vậy.
"Nói ngươi đó!" Thạch Hạo vẻ mặt lạnh lùng.
"Những người nói ta như thế đều chết hết cả rồi, mấy năm rồi chưa từng nghe ai nói lại lời này, quả thật hơi ngạc nhiên đó." Thiếu niên nắm cung cười nói lộ ra hàm răng trắng bóng, lời nói vô cùng lạnh lẽo.
"Đây cũng là một nhân tài của Hoang Vực, không biết mạnh yếu ra sao đây?" Một người đứng bên cạnh mở miệng nói.
"Cẩn thận một chút, có một vài tên nhà quê cũng rất là mạnh đó."
Thiên nga dài mấy chục trượng vậy mà thân thể bị xé rách, nơi ngực xuất hiện một lỗ máu, chỉ một tên đã mất mạng, từ trên tầng mấy ngã ầm xuống nện thẳng lên một dãy núi trong Đại Hoang, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng núi này bốc lên nồng nặc mùi máu tanh, nó phơi thây ở đây quả là rất oan và thảm.
Thạch Hạo lửa giận bùng cháy, những tên này chẳng kiêng nể gì cả, nhìn thấy đệ tử của những môn phái khác đang ngự cầm bay qua không trung, cơ bản chẳng thèm để ý cứ thế giương cung bắn chết, cũng chỉ vì thỏa mãn dục vọng ăn uống mà thôi.
Chuyện này thật rất ngang tàn, hơn mười thiếu niên của vực ngoại thôi mà lại dám càn rỡ như thế, khi đối mặt với Hoang Vực thì có cảm giác ưu việt trời sinh.
"Đám các ngươi chắc ở trong giáo của mình cũng dám làm như thế đúng không?" Thạch Hạo lạnh giọng hỏi.
Đứng đối diện có người cười to, vô cùng ngông cuồng, chẳng thèm để ý câu hỏi của nó.
"Chúng ta cũng chỉ là giết một con hung cầm để làm đồ ăn mà thôi, nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ không phục cho lắm?" Một thiếu niên tùy ý hỏi.
"Vù!"
Thạch Hạo ra tay, một chưởng vỗ về sau, cát đá bay tứ tung, những tảng đá nặng mấy vạn cân cứ như là rơm rạ vọt thẳng tới bầu trời, mạnh mẽ và ngang ngược.
"Một tên tộc mọi mà dám kiêu ngạo như thế." Người kia hừ lạnh há miệng hét một tiếng rồi phun ra một đám sương mù có tính ăn mòn vô cùng mạnh, có thể hòa tan bảo cụ.
Chỉ trong nháy mắt, những tảng đá giữa không trung đều biến mất trở thành bụi phấn rơi lã chã trên mặt đất, đồng thời bàn tay của Thạch Hạo cũng bị bao phủ lấy.
"Giữ lại cho ngươi một tay, lo đi nướng chín thiên nga đi." Thiếu niên vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thiếu niên này đứng thứ hai trong đám người giữa trường, địa vị chỉ đứng sau thiếu niên cầm cung lớn kia mà thôi, hắn liên tục cười lạnh rồi liếc nhìn làm ra quyết định như thế.
"Xoẹt!"
Khói trắng bao phủ lấy cánh tay của Thạch Hạo, cứ như là có vật gì đó bị ăn mòn cho nát bét, tạo nên sương mù như thế.
"Bùm!"
Trời long đất lở, không biết từ khi nào hai người đã thu lại cung tên, thiếu niên kia vụt tới trời cao cùng triển khai cuộc đại chiến kinh người với Thạch Hạo.
"Chẳng trách lại mạnh như vậy, hóa ra là một con Hôi Giao* thuần huyết!" Thạch Hạo kinh ngạc.
(*): Thuồng luồng màu xám tro.
Đây là con Hôi Giao có một thân tu vi vô cùng cao thâm, bảo thuật đã luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú hơn, không ngừng chiến đấu với Thạch Hạo.
"Lão đại gặp phải đối thủ rồi, thật là kinh khủng, thiếu niên này có lai lịch gì đây, sao ta lại cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn?" Người bên dưới biến sắc.
Một tiếng rồng ngâm vang lên, thiếu niên kia đã hóa thành bản thể, sương mù lượn lờ mịt mù, cuối cùng đại chiến với Thạch Hạo trong tầng mây cao.
Cảnh tượng này rất kinh người, Hôi Giao vùng vẫy, thân thể khổng lồ, không ngừng tấn công thiếu niên kia, khi hai người va chạm thi thỏang lại bắn ra hào quang óng ánh.
"Hỏng rồi, lão đại muốn thất bại rồi." Đám thiếu niên này sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoảng sợ.
Ầm!
Giữa bầu trời bùng nổ ra màn mưa ánh sáng vô cùng rực rỡ, Hôi Giao ho ra máu, toàn thân thể tràn ra đầy máu lảo đảo thối lui, cả đám mấy trên cao đều bị đánh tan.
Nó rất giật mình, sau khi tới Hoang Vực không ngờ lại gặp phải đối thủ có thể khiến cho nó bị thương như thế.
Trên thực tế, Thạch Hạo còn khiếp sợ hơn cả nó, trận chiến này tiến hành hơn cả trăm hiệp, Hôi Giao vô cùng mạnh mẽ, đúng là một đối thủ hiếm thấy.
"Bụp!"
Cuối cùng, sau một trăm hai mươi hiệp Hôi Giao đã gặp nạn, một cái đầu lâu bị bàn tay hóa chưởng của Thạch Hạo chém bay rơi xuống rừng núi bên dưới.
Mặc dù cả đám thiếu niên còn lại đồng loạt ra tay nhưng vẫn không thể nào cứu được nó.
"A, lễ vật trở lại Thạch thôn lần này quả nhiên rất có ý nghĩa." Thạch Hạo tự nói, thứ gì còn có thể tốt hơn một con Hôi Giao thuần huyết đây?
Cùng lúc đó, nơi sâu trong rặng núi nguyên thủy của biên giới phía Tây, một bóng người đang ngồi trên tảng đá lớn ở một đỉnh núi chợt mở mắt ra, phút chốc trên tảng đá dựng lên một đám thần hỏa.
Hắn như là thần linh được ngâm mình trong hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều mơ hồ chỉ có đôi mắt là sáng rực còn óng ánh hơn cả ánh lửa, lẩm bẩm: "Một tên tùy tùng đi theo ta đã bị giết."
Nếu là để người khác biết, một sinh linh thuần huyết chí cường chỉ là tùy tùng của hắn thì nhất định sẽ giật mình tới run rẩy.