Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 367 : Gia đình
Ngày đăng: 01:16 19/04/20
Cành lá xanh biếc, dây lụa óng ánh, từng cọng buông xuống, cả thân cây tỏa ra bảo quang óng ánh.
Liễu Thần ngày càng phát triển, nơi bị sét đánh trước kia gần như không thể nhận ra nữa, vệt cháy đen đã biến mất, những vỏ cây như là vảy rồng xuất hiện, cả cây tổng cộng có thêm tám mươi mốt cành mới.
Sinh cơ dồi dào, tỏa ra ánh sáng xanh lục mông lung.
Thạch thôn rất an lành, linh khí dạt dào, bởi vì trong thôn có trồng đến mấy chục cây linh dược đồng thời nơi trung ương còn có một cây đào bạc tiếp cận thánh dược.
Trên những con đường nhỏ xuất hiện sương mù màu trắng sữa nhàn nhạt, đó chính là linh khí vô cùng kinh người tẩm bổ cho vùng thế ngoại đào nguyên này.
"Trụ tử, đừng chạy nữa, về ăn cơm nào." Một người trẻ tuổi cao to cường tráng hô lớn.
Trong thôn, một đám trẻ con đang chạy trốn, từ những đứa tập tễnh bước đi cho tới những đứa nhóc tám chín tuổi, cứ như là ong vỡ tổ đuổi theo con chim tước năm màu.
Thạch Hạo yên lặng, những đứa này rất giống nó khi còn nhỏ, vô cùng bướng bĩnh, đám nhóc trong thôn kế thừa phong cách của nó, chạy tới chạy lui vô cùng hứng thú.
"Đầu thôn có người tới!" Một đứa bé bi bô nói.
"A, Hạo ca trở về rồi!" Một đứa nhóc tám chín tuổi kêu lên.
"Là Hạo thúc, lại mang thức ăn ngon về rồi!" Một tên nhóc hơn hai tuổi kêu lên tràn đầy vẻ hưng phấn, chân nhỏ bước ra vui vẻ chạy tới.
Sau khi Thạch Hạo từ Bắc Hải trở lại Thạch thôn, chỉ vì nghe được tổ phụ đại náo cả Hoàng Đô Thạch Quốc nên lúc ấy mới vội vã lên đường.
Trên thực tế, rời thôn có mấy tháng cũng không tính là lâu, tuy những đứa nhóc này còn rất non nớt nhưng lại vô cùng nhớ rõ nó, đặc biệt nhớ tới những mỹ vị mà nó mang về lần trước, những con tôm hùm lớn, những hải sản nơi biển sâu, chỉ cần nghĩ tới là chảy nước miếng rồi.
Thạch Hạo trở về tự nhiên gây nên náo động không nhỏ, nam nữ già trẻ đều tụ hợp đông đủ, vô cùng náo nhiệt.
Tộc nhân rất bình an, mấy tháng qua cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra cả, Thạch thôn hiển nhiên trở thành một cõi cực lạc, người trong thôn dưới sự tẩm bộ của linh khí nên rất khỏe mạnh.
Đặc biệt là những đứa trẻ mới sinh sau này, thể chất vô cùng mạnh, đều là những hạt giống tốt để tu luyện vượt xa bậc cha chú mình.
Liên quan tới thần tàng này, khi còn bé Thạch Hạo cũng từng có nghe nói qua những mãi tới hiện tại cũng chẳng có kết quả gì.
Đêm khuya, Thạch thôn trở nên yên tĩnh và mông lung, được một lớp hào quang nhàn nhạt bao phủ, cứ như được phủ lên một dải lụa mỏng đầy thần bí.
Ánh trăng như nước, cây liễu đầu thôn sinh cơ dồi dào tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn, cành cây nhiều hơn trước đây không ít.
Thạch Hạo ngồi dưới gốc cây, kể lại những chuyện mình đã trải qua, nói hết những hiểu biết của mình về thế giới bên ngoài, Liễu Thần lẳng lặng lắng nghe không nói lời nào.
Thạch Hạo biết, Liễu Thần đã mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, trước đây chỉ là một cành liễu thì đã có thể mang cả Thạch thôn đi xa mười vạn dặm. Hiện giờ đã có tổng cộng tám mươi mốt cành cây non, sinh cơ như biển, ánh xanh óng ánh, không cần nghĩ cũng biết sâu không lường được.
"Liễu Thần, pháp môn Côn Bằng thế nào rồi?" Nó hỏi.
"Rất tốt, không thẹn là một trong Thập Hung Thái Cổ, có thể nói là thần thuật cái thế." Liễu Thần vô cùng xem trọng, bổ sung thêm: "Một khi thi triển, thiên địa đảo lộn, càn khôn nứt toác."
Thạch Hạo nghe thấy thế thì đờ người ra một lúc, nó và Liễu Thần thi triển thì kết quả hoàn toàn khác nhau do cảnh giới giữa hai người cách nhau quá xa.
Năm đó, Liễu Thần ngâm mình trong vô tận lôi hải, từ trên chín tầng trời hạ xuống với lai lịch bí ẩn và kinh người, sau khi Liễu Thần chiếm được pháp môn Côn Bằng thì thực lực nhất định sẽ đáng sợ hơn nhiều.
"Ta cũng có một pháp môn vốn định dạy cho ngươi, nhưng nghĩ ngươi sắp quyết chiến rồi thêm cảnh giới còn chưa đủ, thế nên để sau này đi." Liễu Thần nói.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì phấn chấn, pháp môn của Liễu Thần nhất định sẽ chấn động thiên hạ, nó rất chờ mong.
Khoảng cách quyết chiến còn ba ngày, một trận sóng lớn ngập trời chuẩn bị phát sinh, từ lâu ngoại giới đã không còn yên tĩnh, tất cả mọi người đều trông ngóng trận chiến này.
Cho tới Hư Thần giới cũng sôi sục trong nhiều ngày, mọi người đều tha thiết chờ mong, hi vọng giây phút đó có thể tới nhanh hơn một chút.
Hai thiếu niên như thần, uy chấn cả Hoang Vực, được xưng là Chí Tôn trong hàng thiếu niên, triển trai một hồi đại quyết chiến kịch liệt nhất ở chiến trường Thiên Không.
Đó chính là chiến trường phủ đầy bụi, được xưng là võ đài cấp Thần.