Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 377 : Thần thông ra hết quyết sinh tử
Ngày đăng: 01:16 19/04/20
Thạch Nghị bay ngang va thẳng vào tảng đá lớn màu vàng, chiến trường Thiên Không vỡ nát khắp nơi, lực mạnh của hai người giao nhau liền chia năm xẻ bảy.
"Ầm!"
Thạch Hạo đuổi tới, một cước đạp xuống mạnh mẽ cực kỳ, tựa như là một bàn chân bằng sắt, xán lạn và chói mắt.
Thạch Nghị nằm dưới mặt đất né tránh cứ như là một con giao long tránh né mũi nhọn trong chiến trường Thiên Không đầy tơi tả này.
Sau một cước đó, Thạch Hạo lao tới như là Bát Bộ Cản Thiền, nhanh như ma quỷ xuất hiện cách hắn không xa, đấm ra một quyền, công chính ôn hòa, thế nhưng lại khiến cho toàn bộ chiến trường rung động phát ra những tiếng nổ vang.
"Răng rắc!"
Có thể nhìn thấy rõ ràng, những tảng đá lớn lơ lững trên vòm trời của chiến trường đã rạn nứt này bắt đầu rơi xuống bên dưới.
"Phù!"
Mắt Thạch Nghị dâng lên lửa thần, ánh đen xuất hiện, nói chính xác hơn chính là những ký hiệu thần bí đang xây dựng nên chùm sáng này, chẳng khác gì ánh lửa cả, phong tỏa trời cao, ngăn cản truy binh.
Thạch Hạo hừ lạnh, hai tay giương ra như là đại bàng giương cánh, hay tay đều là màu vàng óng, con mắt thì bắn ra hai chùm sáng, thần võ cực kỳ, nhằm thẳng phía trước.
Hai tay của nó không ngừng kết ấn, ký hiệu màu vàng xuất hiện dày đặc, còn giống như là những ngôi sao trên trời cao, in dấu ở trong hư không va chạm với ngọn lửa màu đen kia.
"Bùm!"
Cái gọi là lửa đen cũng chỉ là những ký hiệu thần bí mà thôi, khi sức mạnh khổng lồ kia trùng kích tới thì ầm ầm rung động, gần như bị dập tắt.
"Thật mạnh, đây là thần thông gì, vậy mà có thể đối đầu với sức mạnh Trùng Đồng!" Sắc mặt mọi người đều đại biến, lộ ra vẻ khó tin.
Thời thượng cổ, Trùng Đồng vừa hiện ai có thể so tài? Được xưng là trời sinh Thần Nhân, đánh đâu thắng đó. Đôi mắt ấy bao hàm áo nghĩa vô tận, không thể địch lại được.
Nhưng hôm nay, Trùng Đồng lại bị Thạch Hạo khắc chế khiến người khác khó mà tin được, tục truyền vào thời thượng cổ, Trùng Đồng giả cơ bản chưa hề bị bại, không ai địch nổi!
Vù một tiếng, hai thiếu niên lại xông vào quyết đấu với nhau, sau đó lại rút lui, cả người Thạch Hạo đều xuất hiện hoa văn màu vàng, cũng không có biến hóa đặc biệt gì.
Thân thể Thạch Nghị lắc lư, khóe miệng cháy máu, bị thương rất nặng, dĩ nhiên lần quyết đấu vừa rồi đã chịu thiệt thòi lớn.
"Thật lợi hại, tên nhóc này quả là nghịch thiên. Có thể trọng thương Trùng Đồng, trước đó rất nhiều người không coi trọng hắn trong trận chiến này, nhưng giờ thì có cảm tưởng ra sao?" Có người nói nhỏ.
"Đừng vội, trận chiến này còn chưa hạ màn, ai mạnh ai yếu còn rất khó nói."
Sương mù mông lung, vẻ mặt Thạch Nghị lạnh lùng, ánh sáng thần thánh trong mắt trái ọc ọc cứ như là chất lỏng đang chảy ra ngoài bao vây lấy mình, kèm theo đó là một trận hương thơm như lan.
Cơ thể hắn run rẩy, các khớp xương di động, những tiếng vang cứ như đang rang đậu vang lên không dứt, cũng kèm theo âm thanh sấm sét khi giông tố nổi.
Một vệt hào quang óng ánh áp chế thẳng xuống, như là lấp kín cả khung trời này, ngay cả trời cũng có thể tu sửa thì còn có gì không thể làm được chứ?
Thạch Nghị ra tay, dùng Bổ Thiên thuật cản lại bảo thuật Côn Bằng, cũng trong lúc đó hai khí âm dương sôi trào, xung kích mười Động Thiên lớn kia.
Hai người rơi vào thế giằng co, vô cùng kịch liệt, xung quanh sôi trào, đặc biệt là chiến trường Thiên Không chia năm xẻ bảy, tảng đá lớn không ngừng từ trên trời rớt xuống, gần như không còn tồn tại nữa.
Bởi gì sóng xung kích của hai người quá kịch liệt, hủy diệt tất cả xung quanh, tảng đá lớn màu vàng, hay là rào chắn đều không ngừng nổ tung.
Bùm
Thân thể của Thạch Hạo chấn động, hoàn toàn bùng phát, ký hiệu của bảo thuật Côn Bằng không ngừng đan dệt trong hư không, hóa thành một con cá và một con chim thần, một âm một dương giao thoa với nhau.
Nó cũng không lo nhiều được nữa, dù có bại lộ bảo thuật Côn Bằng đi nữa thì cũng mặc kệ, côn ngư và chim bằng hiện ra, một thứ đại biểu cho sức mạnh Thái Âm, một thứ đại biểu cho thần lực Thái Dương, khủng bố vô biên.
Ầm một tiếng, nó ép mạnh xuống, đồng thời dung hợp với thập đại Động Thiên, đây là một loại sức mạnh bá đạo tới mức nào?
"Phốc!"
Thạch Nghị ho ra đầy máu, không ngừng rút lui.
Tất cả mọi người đều nôn nóng, hai người sử dụng hết thảy bảo thuật và thần thông mạnh nhất của mình, khiến người khác hoa mắt khiếp sợ, phỏng chừng muốn phân thắng bại rồi.
Thạch Hạo khống chế bảo thuật Côn Bằng, cũng dùng thập đại Động Thiên gia trì thân thể tiêu diệt về phía trước, càng ngày càng khủng bố, chiến trường Thiên Không bị chấn cho đổ nát!
Thạch Nghị không ngừng ho ra máu, lảo đảo thối lui, thế nhưng vẫn chưa có bại vong, đột nhiên con mắt càng khiếp người hơn nữa, nơi đó bay ra hai thanh chiến mâu màu vàng.
Chuyện này quá đột ngột, sâu trong hai mắt bay ra hai thanh thần mau màu vàng, cứ như thần thoại, xuyên thủng hư không, không gì không thể xuyên thủng.
"Bụp!"
Hoa máu xuất hiện, cánh tay trái của Thạch Hạo bị xuyên thủng, nơi ngực cũng bị xuyên thấu, máu tươi bắn ra, việc này quá đột ngột cơ bản không thể tránh né được.
"Nhận lấy cái chết!" Thạch Nghị hét lớn, ánh mắt lấp lánh, phù văn dày đặc, khống chế hai thanh chiến mâu màu vàng, đó chính là phù văn cơ bản của Trùng Đồng tạo thành, hắn muốn kích nổ hòng tiêu diệt Thạch Hạo.
"Giam cầm!" Thạch Hạo hét lớn, thập đại Động Thiên phát sáng, giống như là tiên vực mở ra, phóng thích uy năng bất hủ, cấm phong nơi đây, khiến cho toàn bộ đều bất động.
Sau đó, Thạch Hạo xông về trước, vận chuyển sức mạnh Côn Bằng, cánh tay giơ lên cứ như là một chiếc cánh thần vàng óng, nhẹ nhàng quét về trước.
"Phụt!"
Cổ của Thạch Hạo bị cắt đứt, máu tươi vọt mạnh lên cao!