Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 416 : Hoàng cốt

Ngày đăng: 01:17 19/04/20


Đỉnh đồng thau chỉ cao hơn một thước, mọc ở bên trên gốc cây, mặc dù nghe người bên cạnh giới thiệu nhưng Thạch Hạo hay đám Hỏa Nha đều kinh ngạc.



Bởi vì bọn nó nhìn thấy những người bỏ dược liệu vào để nhờ nó luyện dược, một vài miếng xương thú cứng rắn va chạm với chiếc đỉnh vang lên những tiếng kim loại.



Đằng mạn mọc ra đóa hoa đồng thau, việc này khiến người khác ngạc nhiên không tài nào tưởng tượng nổi, nó cũng không phải là đỉnh đồng thau thật sự thế nhưng nhìn rất là giống.

(): Cây dây leo.



"Đây cũng chẳng là gì đâu, cái cây này có thể đặt ngang hàng với linh dược thụ, đều là những thứ kỳ dị bên trong Dược đô, để bảo vệ nơi đây." Có người giải thích.



Ngay cả Vân Hi cũng lộ vẻ kỳ lạ, nàng đang đứng xếp hàng để hỏi thăm những người đang chờ luyện dược.



Trên bầu trời bắn xuống một chùm Thần Hỏa trúng lên trên cây linh đằng này, không những không bị đốt thành tro tàn mà trái lại tẩm bổ cho cây linh đằng này, chỉ trong chớp mắt một bước lên mây.



Sau lần đó, gốc cây này hoàn toàn khác trước, ẩn chứa ý chí và linh tính, đồng thời có thể hấp thu và hóa khí kim loại này thành bản thân của mình rồi kết hoa hóa thành đỉnh đồng thau.



Khi nghe được mấy lời đồn này thì hai mắt Đại Hồng Điểu sáng rực, nói: "Không có ai chủ động tìm kiếm, cướp lấy cây linh đằng này à?"



Có người đứng bên cạnh lộ vẻ khác thường, nhỏ giọng nói: "Đừng có nói bậy bạ nếu không Hỏa Kim Đằng đại nhân sẽ trách phạt đó."



Hỏa Kim Đằng, đó chính là tên của cây linh đằng này, nói lên đặc tính của cái cây này, ẩn chứa Thần Hỏa bên trong, nuốt lấy kim loại, kết ra hoa đỉnh đồng thau.



Mọi người rất kính nể cây này, bởi vì cây này rất mạnh, năm đó cũng có cao thủ tới tìm kiếm qua thế nhưng tất cả đều bại vong cả.



Cái cây này chưa bao giờ chủ động gây sự, ngày thường giúp người luyện chế dược, nhưng dược liệu sau khi được hoa đỉnh đồng thau rèn luyện qua thì hiệu qua tăng mạnh.



Cũng chính vì như thế nên gốc cây này với gốc dược thụ kia có thể đặt ngang hàng với nhau, đều được mọi người tôn kính, theo một ý nghĩa nào đó những thứ này được coi là người bảo vệ của Dược đô này.



Ai cũng biết sự siêu phàm của cây đằng này, Thần Hỏa ẩn chứa bên trong có lai lịch vô cùng lớn, chắc chắn có thể khiến cho tu sĩ lột xác thế nhưng không một ai dám làm bậy.



Hỏa Nha xếp hàng, sau khi tới phiên mình thì bỏ dược thảo vào trong đỉnh rồi thanh toán thù lao ngay tại chỗ. Mấy miếng kim loại hiếm trong nháy mắt bị Hỏa Kim Đằng luyện hóa thành khí kim loại rồi hấp thu tiến vào trong thân cây.



Mà dược đan sau khi ra lò thì linh tính mười phần, tốt hơn rất nhiều so với những người khác luyện chế.


Đang lúc này, một người đàn ông trung niên rất dũng mãnh vận dụng bảo cụ bay tới, hô: "A Đức, đống đồ mà ta nhờ người khác mang tới kia đâu rồi, tuyệt đối không được bán!"



"Sao thế?" Lão chủ sạp ngờ vực.



"Ở trong sơn cốc, có người phát hiện được mấy mảnh xương vụn rất có khả năng là Chân Hoàng cốt, có thể có một vài miếng cốt ẩn chứa phù văn nguyên thủy, nắm giữ sức mạnh bất hủ!" Người trung niên dũng mãnh kia nói, ông ta nhớ rõ bên trong đống đồ đó có một khối cốt.



"Chết cha, ta vừa bán đi rồi!" A Đức giật nảy mình sau đó quay về phía đám người Thạch Hạo, nói: "Bằng hữu, ta không bán nữa!"



Lời nói của bọn họ rất nhỏ, là đang truyền âm bí mật cho nhau thế nhưng tu vi của Thạch Hạo cỡ nào chứ, nó đều nghe rõ đầu đuôi sự việc cả.



Chuyện này khiến nó kinh ngạc, nếu thật sự là Hoàng cốt có ẩm chứa sức mạnh bất hủ thì còn mạnh hơn cả mai rùa trắng quý hiếm kia nữa, có thể luyện chế ra được một lò bảo dược giúp nó đột phá.



Cái sơn cốc kia ở phương nào, cổ dược thần thánh bị trận pháp bảo vệ, còn rải rác cả Hoàng cốt, chuyện này đúng là kinh người mà!



"Bằng hữu, vật kia ta không bán nữa." Vẻ mặt của người trung niên đầy u ám đi tới, vì đống đồ này ông ta có thể giết chết hai người cạnh tranh với mình, hiện tại đã biết giá trị vượt quá tưởng tượng thì quyết không thể bán đi được.



"Nhưng mà ta đã mua rồi, đồ là của ta." Thạch Hạo nói.



Người trung niên vung tay đánh tới nhanh chóng chộp về trước, bao phủ Thạch Hạo lại bên trong, đây chính là vừa muốn bắt và vừa muốn trấn áp nó, muốn cướp lại thứ đồ đã bị bán đi kia.



Thạch Hạo nhẹ nhàng phất một cái, ngăn cản lại bàn tay lớn kia.



"Bằng hữu, ngươi không muốn trả lại à?" Ánh mắt của người trung niên đầy nham hiểm, ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng bên trong đống đồ đó lại có Chân Hoàng cốt quý hiếm như vậy.



"Xảy ra chuyện gì thế?" Một chiếc xéo dừng lại, phía trước có tám con hung thú đang rít gào, hiển nhiên thân phận của người trên xe không bình thường.



"Khởi bẩm đại nhân, có người ép mua bảo cốt của ta." Người trung niên nói.



Đúng lúc này có mấy luồng cầu vòng phá không mà tới, có người hô: "Thần cốc khả năng là vùng đất mà Chân Hoàng vẫn lạc, phát hiện ra thần vật bất hủ!"



Đây là người truyền tin báo có một vài đại nhân vật trong Dược đô biết, tạo nên náo động không hề nhỏ.