Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 427 : Xuất thế
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
Bên ngoài núi thấp, ở một nơi rất xa có một khu vườn bị bỏ đi, gạch ngói tứ tung, cỏ dại cao tới nửa người, vô cùng hoang tàn.
Nghe đồn, trước kia đây là nơi Dược Thần xây nhà để ở, sau đó nơi đây trở thành phế tích rồi trở thành nơi để chiêm ngưỡng và tưởng nhớ.
Đám Thạch Hạo, Cửu đầu sư tử đứng đợi ở đây đã lâu, gạch vụn được dời di, phế tích bị đào bới lộ ra một tế đàn nhỏ.
"Vù" một tiếng, ánh trắng lóe lên, trên tế đàn xuất hiện một chiếc bình, không tính là lớn chỉ có cao bằng nắm đấm mà thôi, toàn thể trắng bóng.
Chiếc bình này xuất hiện đột ngột như vậy nên lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trong mắt của Thạch Hạo lóe lên một luồng ánh sáng, cặp mắt to tròn lập tức híp lại trông cực kỳ vui mừng và phấn chấn.
Những người khác cũng kích động theo, hơi không tin vào mắt mình, không nghĩ tới lại thành công, từ thượng cổ tới giờ, nhiều năm trôi qua như vậy mà bình Thần Băng trong truyền thuyết vẫn còn tồn tại.
"Quá hay, chúng ta thành công rồi, sinh linh trong truyền thuyết sẽ tái hiện thế gian!" Đại Hồng Điểu gào lên một tiếng, nó nhịn không được nữa rồi.
"Chuyện này... là sự thật ư, đây chính là thứ của Dược Thần thượng cổ lưu lại, truyền thuyết nói rằng y đạp khắp ngàn núi vạn sông, tìm kiếm vô tận di tích thái cổ, như thế mới tìm được nó, hiện tại đang ở trước mặt chúng ta ư?" Trên mặt Lâm Côn vộ vẻ thất kinh.
Hỏa Linh Nhi mặt mày đỏ rực, đi tới Dược đô này không ngờ lại có thu hoạch lớn như thế, chuyện này quả là khó tin, ngay cả thứ trong thần thoại mà cũng tìm thấy.
Vân Hi thì trợn mắt lè lưỡi, gương mặt trắng mịn ẩn hiện vẻ khiếp sợ, đây tuyệt đối là một may mắn vô cùng lớn, đạt được con thần trùng này thì ý nghĩa chính là bảo thuật có thể sánh vai với Thập Hung chuẩn bị hiện thế.
Bất kể là Hoàng điệp hay là thần thông của nó thì đều vô cùng quý giá, nếu truyền thì đó chính là một cơn sóng lớn ngập trời.
Nhưng mà, trước mắt không thể cho ngoại giới biết Thạch Hạo có thu hoạch như vậy được!
Lúc này, linh khí nơi Dược đô càng thêm nồng đậm, đặc biệt là núi nhỏ nơi trung tâm thì càng xuất hiện từng tia hào quang, sương mù lượn lờ, trời quang mây tạnh, vô cùng xinh đẹp.
"Chuyện này... Đã xảy ra chuyện này?" Lúc này càng có nhiều người giật mình hơn, tỏ vẻ nghi ngờ.
Đặc biệt là Thần Dược môn, một vài trưởng lão còn có cả đệ tử đều nhìn ngọn thần sơn kia, lộ vẻ khiếp sợ, bọn họ nghĩ tới một vài truyền thuyết.
"Thời thái cổ, ngọn núi này vốn là như thế, chỉ là sau đó bị Dược Thần phong ấn cho nên linh khí chỉ nồng đậm ở bên dưới lòng đất, rất khó mà tràn lên trên được. Nhưng giờ lại xảy ra biến cố cỡ này, lẽ nào trận pháp dưới lòng đất đã tổn hại?"
"Không phải trùng mà cũng chẳng phải điệp, còn có mùi thơm của đan, chúng ta bị lừa rồi." Hỏa Nha kêu lên.
Mùi thơm của đan dược tràn ngập nơi đây, khiến có mỗi người đều cảm giác lỗ chân lông bản thâ được thư giãn, vô cùng thoải mái, giống như là Vũ hóa phi thăng vậy.
"Đây không phải là Cửu chuyển thần đan trong truyền thuyết đó chứ?" Đại Hồng Điểu kêu lên đầy sợ hãi.
Cửu chuyển thần đan trong truyền thuyết, sau khi nuốt xuống thì lập tức trở thành Thần, chỉ có điều từ xưa tới nay không có mấy ai có thể luyện chế thành, nên được gọi là Nghịch thiên thần đan!
Thạch Hạo cũng không nói gì cả, đổ viên Kim đan ra rồi đặt ở trong lòng bàn tay quan sát, vô cùng tròn trịa, không chút tỳ vết, dược hương tỏa ra, nếu nói đây không phải là thần đan mà là sinh linh thì chắc ai cũng tin.
"Cắt ra, chia đều, chúng ta cũng phải được ăn, nói không chừng có thể phi thăng lên trời." Đại Hồng Điểu nước miếng chảy cả ra ngoài.
"Cút sang một bên!" Thạch Hạo đó văng nó sang bên, rồi dùng thần thức cảm ứng, muốn xem thử bên trong có sóng sinh mệnh hay không.
Nhưng mà kết quả khiến nó thất vọng, Kim đan này ngăn cách mọi thứ, không thể tìm tòi nghiên cứu gì cả, trông vô cùng thần bí.
"Hả, động rồi!" Chim loan năm màu vô cùng kích động.
Sau khi Thạch Hạo dùng thần niệm thăm dò thì viên Kim đan này bắt đầu lăn tròn, sau đó đột ngột tách ra, không còn hình cầu nữa mà hóa thành một con tằm màu vàng.
"Ồ, còn có thể biến hóa nữa chứ, vừa nãy rõ ràng là thần đan mà!"
Nói chính xác hơn, đây không phải là tằm mà là một con thần trùng rất mập, óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thơm ngát, như có chút xấu hổ, không vui khi bị người vây quanh.
Con mắt của nó mở lớn, vô cùng sáng, lại có một loại linh khí kinh người, cứ như đang thẹn thùng, phụp một tiếng nó hóa thàh một vệt kim quang phóng thẳng lên cổ Thạch Hạo rồi ẩn mình bên dưới cổ áo, tránh né ánh mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều giật mình, quá nhanh, cứ như là một tia chớp màu vàng vậy.
Nó ngửi một cái tựa như phát hiện ra thứ gì đó khiến nó hài lòng, nó xoay quanh trên người Thạch Hạo như là đang đòi hỏi vật gì.
"Ồ, lẽ nào trên người tao có thứ gì đó rất trọng yếu với mày, có thể nuôi dưỡng mày hả?" Thạch Hạo kinh ngạc, đồng thời trong lòng vô cùng vui sướng.