Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 471 : Gió thổi báo giông tố sắp tới

Ngày đăng: 01:17 19/04/20


Hoàng cung rất lớn, cung điện nguy nga và tráng lệ san sát, trận pháp thần linh có tới mấy chục liên kết chặt chẽ với nhau, một khi khởi động ắt sẽ kinh thiên địa khiếp quỷ thần.



Khoé miệng của Thạch Hạo hơi nhếch lên, lẳng lặng ngồi đợi, thế nhưng cũng chưa thấy ai xông tới, tu sĩ ba giáo rất cẩn thận.



"Khởi bẩn bệ hạ, có người tới gặp đám Bát hoàng tử, Thập nhất công chúa." Có Kim ngô vệ tiến vào trong trung ương Thiên cung bẩm báo, lời nói của tên này vang vọng khắp đại điện trống trải và nguy nga.



Sắc mặt của Thạch Hạo vẫn bình tĩnh, im lặng không nói gì.



"Lui ra đi." Bằng Cửu nói.



Đây là mật báo, có người âm thầm truyền tin tới, chỉ khi nào có chuyện vô cùng quan trọng mới sử dụng phương thức này.



Thạch Hạo cẩn thận xem bức mật thư này sau đó đưa cho đám Bằng Cửu Chiến vương xem, mặt mày của nó không chút biểu hiện gì khiến cho bầu không khí trong cung điện trở nên căng thẳng.



"Thạch Hoàng đời trước quang minh và oai phong cả đời, không ngờ con cái lại khiến người khác thất vọng như vậy, chỉ vì muốn ngồi lên ngôi hoàng đế mà chuyện gì cũng dám làm hết." Chiến vương thở dài.



"Chỉ có một vài người cá biệt mà thôi, còn lại vẫn rất tốt." Thạch Hạo mở miệng.



"Nhân Hoàng, người định xử lý ra sao?" Lão thị vệ Bằng Cửu hỏi.



"Nếu như mấy người đó không vượt qua ranh giới kia ta cũng chẳng để bụng làm gì, nhưng nếu như quá phận thì pháp đạo vô tình." Thạch Hạo bình tĩnh nói.



Dược điền trong hoàng cung trồng rất nhiều linh chu, còn Điển miếu thì ẩn giấu rất nhiều bảo thuật, còn có bảo khố chứa đựng vô số kỳ trân, tất cả những thứ trong đó đều bị công chúa hoàng tử này lấy đi hầu hết những thứ quý giá.



Liên quan tới chuyện này, Thạch Hạo cũng chưa hề truy cứu làm gì, dù sao họ cũng thuộc dòng dõi của Nhân Hoàng đời trước. Nhưng nếu như đám người này không biết đâu là giới hạn thì nó cũng chẳng lưu tình làm gì nữa.



Khi tới gần một con đường trong khu lâm viên, một đám tu sĩ của Bất Lão sơn đang bí mật thảo luận, sắc mặt của Tần Lĩnh lộ vẽ tức giận, căm phẫn, lớn tiếng trách tháo.



"Hắn thật quá đáng mà, ta thật lòng khuyên bảo thế nhưng hắn lại lạnh lùng khước từ, rồi một tên thị vệ mà cũng cả gan đốp chát với ta, tên nhóc tiểu Thạch dùng ánh mắt nửa con ngươi nhìn ta, nghĩ ta là ai hả?"




Thạch Hạo lạnh lùng nhìn gã, ngồi trên bảo toạ, vẫn chẳng hề nói gì.



"Hiền chất, cần gì phải thế chứ." Chiến vương khuyên.



"Nguỵ Hoàng dám soán địa vị Thạch Quốc ta, ta tự nhiên không phục, chuyện này không được nói ah?" Bát hoàng tử lạnh lùng đáp.



"Nghĩ rằng ta không dám giết ngươi ư?!" Thạch Hạo ngồi phía trên bình tĩnh nhìn gã, lời nói không lớn thế nhưng lại khiến cho Bát hoàng tử rùng mình một cái, nhịn không được lùi lại vài bước.



"Ngươi vừa mới đăng vị mà đã nghĩ tới chuyện diệt khẩu rồi à, muốn tàn sát hậu đại của tiên hoàng ư, người trong thiên hạ sẽ nghĩ ngươi thế nào đây, tàn nhẫn và bạc tình!" Bát hoàng tử nói, đây cũng là một trong những lý do gã dựa vào để không sợ hãi.



Đương nhiên, lý do chủ yếu là có sự chống đỡ phía sau của đại giáo vực ngoại.



"Nhân Hoàng đời trước có đứa con như ngươi đúng là xấu hổ mà. Ngươi không đi bảo vệ quốc thổ mà lại chắp tay tặng cho thế lực của vực ngoại, cam lòng làm con rối cho người ta, ta vì Nhân Hoàng đời trước thanh lý môn hộ, người sẽ vui mừng thôi!"



"Ngươi..." Bát hoàng tử sợ hãi lùi lại, từ đầu tới chân cảm thấy lạnh toát, khi nhìn thấy thiếu niên trầm ồn ở trên kia chợt gã phát ra sự sợ hãi từ trong linh hồn.



"Cút đi, về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm của mình, nếu không đừng trách ta vô tình!" Thạch Hạo hét lớn khiến cho Bát hoàng tử lông măng dựng đứng, da đầu tê dại, môi run cầm cập, sợ đến nổi nghiến răng xoay người rời đi.



"Không thành tài được." Phía sau lưng gã, âm thanh của Thạch Hạo truyền tới thế nhưng một câu gã cũng chẳng dám đáp lại.



Sau đó, Thập nhất công chúa, Thập ngũ hoàng tử, Thập thất hoàng tử tiến vào trong trung ương Thiên cung muốn yết kiến tân Hoàng. Nhóm người này rất biết lễ tiết, mặt ngoài thừa nhận địa vị của Thạch Hạo.



Thế nhưng, trong lòng lại âm thầm đánh giá hoàng cung, cẩn thận kiểm tra dò xét trận pháp này, cuối cùng cũng nhận được đáp án như Bát hoàng tử.



Khi mấy người này rời đi thì Chiến vương Bằng Cửu lập tức bố trí, ra lệnh cho thị vệ tập trung tinh thần, lúc cần thiết nên tránh lui rồi im lặng đợi biến cục.



Thạch Hạo toạ trấn ở trung ương Thiên cung, lẩm bẩm: "Ba giáo khơi dậy lòng tham của các công chúa hoàng tử, các ngươi thấy sống lâu quá nên mệt rồi sao? Vậy thì ta sẽ chờ, tới bao nhiêu thì giết hết bấy nhiêu!"