Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 482 : Vấn đề và quyết định
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
Đêm hôm ấy, mọi người nhìn thấy rất nhiều ngôi sao trên trời bị vỡ nát rực rỡ hơn cả pháo hoa, những ngôi sao này nổ tung trong vũ trụ rồi vĩnh viễn biến mất!
Không gian trở nên yên tĩnh, tối tăm, ảm đạm.
Kể cả ở phía dưới mặt đất, khí thế kinh khủng đó ảnh hưởng cực lớn, nếu như không phải có người dùng pháp lực áp chế thì e rằng tất cả đều hóa thành tro tàn.
Sáng sớm, mặt trời ló dạng, vẫn sáng rực ấm áp như ngày thường.
Nhưng, khuya hôm qua, vầng trăng nhỏ kia bị người khác cắt gọt đi một góc nhỏ, đây chính là uy thế của giáo chủ bất hủ, một khi huyết chiến thì vạn vật đều héo tàn.
Ánh bình minh đầy ấm áp, khí tức sinh mệnh tràn ngập, Thạch Hạo đứng trên đài cao cảm nhận hơi ấm này, trong lòng dần dần thả lỏng rủ bỏ tất cả. Thiên địa vẫn còn đó, vũ trụ vẫn như trước, chỉ cần còn sống thì sự hi vọng vẫn có thể đạt được.
Mặt trời lên cao rồi nhưng vẫn không thấy Liễu Thần trở về, kể cả tiểu Tháp cũng chẳng thấy đâu, thế nhưng nó vẫn đứng yên nơi đó, vẫn lẳng lặng đợi chờ thứ gì đó.
Đại chiến đã kết thúc từ lâu, thiên địa khôi phục lại trạng thái bình thường, mơ hồ cảm nhận được linh khí còn nồng nặc hơn đôi chút thế nhưng mùi máu tanh vẫn còn quanh quẩn xung quanh, việc này chỉ có tu sĩ mới cảm nhận được.
Có bá chủ bỏ mình!
Tinh khí mà bọn họ tỏa ra lại có thể tẩm bổ cho Hoang vực rộng lớn này, khiến cho nồng độ linh khí nơi đây tăng lên, việc này vô cùng kinh khủng, khiến người nghe phải kinh hãi.
Nên biết, kích thước của Hoang vực không chục triệu thì cũng tới mấy triệu dặm, mênh mông vô bờ!
Rốt cuộc, buổi trưa cũng tới, tiểu Tháp xuất hiện, trên người toàn vết tích, có từng mảng cháy đen do tia chớp tạo thành, có những vết kiếm khí hỗn độn lưu lại, còn có từng luồng sóng nhiệt do lửa thiêu.
Tình hình của nó rất tồi tệ, thế nhưng lại trông rất đẹp mắt!
"Cái tên nắm giữ khí thân của ta hơn phân nửa là chết rồi, gắng gượng cũng chẳng được bao lâu nữa đâu, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi Thượng giới, giết hắn!" Tiểu Tháp hung hăng nói.
Liễu Thần đâu? Thạch Hạo rất lo lắng, vẫn chưa thấy nó trở về.
"Trận chiến kết thúc, nó đạt được tin tức quan trọng nên đã đi tìm tạo hóa trong truyền thuyết. Hoang vực này, quả nhiên chôn giấu toàn thứ tốt mà, nói không chừng đây sẽ là cơ duyên của nó." Tiểu Tháp ao ước.
Nhưng mà, vật kia vô dụng với nó, nó biết thế nên lựa chọn quay về, không có đi tranh cướp.
Không nói tới chuyện của nó, sẽ có người của Thượng giới sẽ tức tới ói máu, lần đại chiến này long trời lở đất, những ngôi sao ngoài vực ngoại bị chém nát rất nhiều, vất vả lắm mới phát hiện được tung tích của vận may lớn kia. Kết quả lại tới giờ, đám người kia không thể không trở về.
"Chết tới mấy người, lay động tới đại thế từ thiên cổ. Thượng giới nhất định sẽ nổi lên sóng gió rất lớn, ngoài ra còn có kẻ trọng thương sắp chết tới nơi." Tiểu Tháp cười ha hả.
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn lão, nói: "Ông muốn ta hành đại lễ để tiếp pháp chỉ hả?"
Lời nói rất bình tĩnh thế nhưng uy nghiêm ẩn trong đó lại vô cùng lớn, khiến lòng người kinh sợ, làm cho tên vương hầu đứng dưới run lên, sau khi nghĩ tới cái chết của năm vị Tôn giả thì lão cố đè ép lửa giận trong lòng.
Nếu như là năm xưa, pháp chỉ của Bất Lão sơn vừa hiện thì thiên hạ khuất phục, so với ý chỉ của Nhân Hoàng, Cổ Quốc thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, ai dám bất kính?
Dù là Nhân Hoàng cũng phải nể trọng mà nghênh tiếp, có thể, hiện tại tiểu Thạch chẳng thèm để vào mắt cho nên cách không chụp lấy tờ pháp chỉ này.
"Muốn ta thi lễ nghênh chỉ, ngươi thật to gan!" Thạch Hạo quát to một tiếng.
Nó biết tờ pháp chỉ này, trước khi đại kiếp nạn diễn ra tên này từng tới hoàng đô Hỏa quốc muốn nó tiếp chỉ, thế nhưng khi đó nó đang ở Dược đô với Hỏa Linh Nhi nên chẳng thèm để ý.
Sau đó, từng nghe tên này ăn nói bậy bạ, muốn nó nhanh chóng tới tiếp chỉ nên càng không để tâm.
Nhưng trì hoãn cho tới giờ, người này tự mình tới cửa muốn nó tiếp tờ pháp chỉ này.
Pháp chỉ vừa mở, khí hoàng kim dâng trào, ký hiệu dày đặc, đại đạo reo vang, long phượng bay quanh, hàng loạt dị tượng xuất hiện, hết sức kinh người.
Trên mỗi một ký tự đều phát sáng, đương nhiên chủ yếu nhất chính là đại ấn kia, trong màu đỏ tươi là hào quang sáng chói, xuyên qua trang giấy truyền ra uy thế vô cùng lớn.
Đây chính là thần ấn do Bất Lão sơn lưu lại!
Thạch Hạo cười lạnh rồi chặn đứt uy thế này, hời hợt đọc qua pháp chỉ rồi ném sang mọt bên, chẳng hề cung kính gì cả.
"Ngươi..." Người bên người lộ vẻ giận dữ thế nhưng kím nén lại.
"Người gì mà ngươi, ta từng nghe nói qua, ông từng quát mắng ta, muốn ta phải tự mình tới tiếp chỉ, giờ sao lại chủ động đưa tới thế này?" Thạch Hạo hỏi.
Tên vương hầu đứng bên dưới trầm mặc, lão không muốn thế nhưng lại cảm thấy, nếu như không đưa cho tiểu Thạch thì coi như thiếu trách nhiệm, sẽ bị trong tộc trách tội!
Đặc biệt khi Tôn giả ở trong tộc chết đi, nếu như truy cứu thì lão cũng có trách nhiệm không hề nhỏ, cho nên trước kia cũng không gấp gáp đưa cho tiểu Thạch.
Long khí hừng hực, uy thế như trời, tên vương hầu này hai chân run rẩy không thể nào đứng thẳng được nữa, lập tức khụy xuống đất, nội tâm vô cùng sợ hãi, lão rõ ràng cảm nhận được sát ý như thủy triều của thiếu niên trước mặt này.
Cuối cùng, sát ý rút lui, Thạch Hạo lần nữa cần pháp chỉ trên tay, chăm chú đọc lại lần nữa, cặp mắt nhíu chặt như đang suy nghĩ.
Cuối cùng cặp mắt mở ra, cứ như hai tia chớp nói: "Được, ta sẽ tới Bất Lão sơn một chuyến để tìm cha mẹ ta."