Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 501 : Đoàn tụ
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
Từ biệt nhiều năm rốt cuộc cũng đã được gặp lại, tuy có thương cảm thế nhưng niềm vui ấy không bao giờ dập tắt, trong lòng Thạch Hạo vui sướng, gương mặt cười hớn hở, nó cảm nhận được tình thân vô cùng ấm áp.
"Không được trách em con nghe chưa..." HIển nhiên, trong lúc hai vợ chồng xé rách hư không đã nhìn thấy được hai huynh đệ đối đầu và ra tay với nhau.
Bọn họ mở miệng, có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng không sao mở miệng ra được, hai người họ rất muốn hai đứa nhỏ này có thể chung sống hoà thuận với nhau.
Thạch Hạo hiểu, gật gật đầu, nói: "Con và em như là chân với tay, sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau."
"Đừng nên trách nó..." Tần Di Ninh rơi lệ.
Năm đó, sau khi trở về từ nơi đã bị san bằng mười vạn dặm xung quanh kia, hai phu thê bọn họ mất hết cả niềm tin, trong lòng chỉ có đau khổ, tràn ngập bi thương và đau đớn, vô cùng nhớ tới đứa bé có vận mệnh đầy thăng trầm kia.
Bọn họ khó mà quên đi được. Khi Thạch Hạo còn bé thì rất đáng yêu và khoẻ mạnh, trời sinh có Chí tôn cốt thế nhưng lại bị người khác móc mất, yếu nhược không thể tả nổi, cuối cùng phải đặt ở Thạch thôn, thoi thóp gần như là chờ chết.
Trong thời gian dài vừa qua, vợ chồng hai người đều chìm đắm trong đau khổ.
Cuối cùng, bọn họ cũng cố gắng sinh thêm một người con trai, bộ dạng cũng non nớt, mắt to long lanh như thế, đáng yêu cực kỳ, hi vọng trong lòng hai người chợt loé sáng và gửi gắm vào người con này rất nhiều.
Cho nên, người con trai thứ hai này họ cũng đặt tên là Hạo, tiếp tục sử dụng tên của người con trai đầu, lâu nay vẫn gọi là Thạch Hạo, gửi gắm những thương nhớ khó mà quên kia.
Đáng tiếc chính là, họ đang ở Bất Lão sơn, có rất nhiều chuyện khó mà thay đổi được, đứa con thứ hai này được Tần tộc đặc biệt quan tâm, đặt hy vọng rất lớn và rồi dùng họ là Tần, gọi là Tần Hạo.
Đứa con này từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục của Tần tộc, tư chất vượt bậc được khơi dậy, quả thật mạnh mẽ tới đáng sợ, cho nên được nuông chiều vô cùng.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng không thể nào thay đổi mọi việc làm của người con thứ do Tần tộc giáo dục được, hai người họ dựa vài cái tên Hạo nhi để vượt qua nổi bi thương trước kia, toàn bộ niềm yêu thương đều dồn hết vào đứa con thứ hai này, hi vọng nó có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh.
Dù nói gì đi nữa, Tần tộc cũng ra sức bồi dưỡng, dành cho đứa nhỏ này tài nguyên đầy đủ nhất khiến hai vợ chồng không thể ngăn cản.
Tình yêu mà ba mẹ dành cho con cái không bao giờ có chuyện nghi ngờ, hai người vô cùng thương yêu người con thứ hai này.
Có một ngày, không biết đám người Tần tộc vô tình hay là cố tình nói cho đứa bé này biết, nó được sinh ra cũng là vì ba mẹ nó nỗ lực để cứu lấy một đứa bé khác.
"Đứa con của chúng ta, dù có mất đi Chí tôn cốt thì vẫn có thể quật khởi, ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ quần hùng, đúng là tuyệt diễm cổ kim!" Thạch Tử Lăng vô cùng tự hào, ra sức vỗ vỗ bả vai Thạch Hạo.
Cách đó không xa, thiếu niên kia đứng thẳng nhìn ba người, một thân chiến y màu bạc lưu chuyển khí tức thần linh, chiến mâu màu bạc trong tay nắm chặt, cả người đứng yên chẳng hề nhúc nhích.
"Con ngoan, mau tới đây, đây là anh của con, là anh ruột của con đấy!" Tần Di Ninh sau khi quệt giọt nước mắt trên má thì vẫy vẫy gọi đứa con thứ lại.
Tần Hạo đi tới, chiến y trắng bạc bóng loáng khiến nó trở nên vô cùng phi phàm, gương mặt tuy hơi non nớt thế nhưng vẫn rất giống thần tử, toàn thân đều phát sáng.
Chỉ là, vẻ mặt của nó hơi xị xuống nhìn về phía Thạch Hạo rồi lại nhìn về ba mẹ, hiển nhiên nãy giờ cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa ba người.
Thạch Hạo đã trải qua rất nhiều cực khổ, sớm đã trưởng thành từ lâu, khi nhìn thấy bộ dạng này của đệ đệ mình, nói chung lại người đệ đệ này vẫn là con nít, còn chút non nớt, cảm thấy mình đoạt lấy sự thương yêu của ba mẹ?
"Em trai, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng đều là người thân cả, tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì nhưng anh và em đều là anh em ruột, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em." Thạch Hạo tình cảm lên tiếng.
"Ta không cần, ta sẽ trở thành người mạnh nhất trong thiên hạ!" Tần Hạo nói.
"Được, sau này em sẽ trở thành người mạnh nhất, sau đó sẽ chăm sóc anh nhá." Thạch Hạo mở miệng.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cái tên ngông cuồng như Thạch Hạo, một tiểu Thạch bễ nghễ thiên hạ lại nói như thế nhất định sẽ giật nảy mình, không bao giờ tin vào mắt mình.
"Hả, không đúng, có một luồng sức mạnh đang tới gần, đây là người phương nào?!" Tiểu Tháp đột nhiên khiếp sợ.
Xa xa, sinh linh bất diệt mang trên mình cặp cánh chim màu vàng kim che kín cả bầu trời, ánh vàng hừng hực đè ép cả thiên địa mênh mông, hắn cứ như là một Ma tôn cái thế.
Ngũ hành sơn không ngừng trần áp thế nhưng khó lòng mà phong ấn hắn lần nữa.
Đúng lúc này, một luông khí tức hào hùng xuất hiện, khủng bố ngập trời, chấn động cả Bất Lão sơn, truyền khắp Huyền vực, đây tuyệt đối là một tồn tại không thể nào tưởng tượng nổi chuẩn bị xuất hiện.
"Bất lão Thiên tôn, ngươi cững ép hạ giới ư, tức giận rồi à?" Tiểu Tháp mở miệng, trong lời nói vô cùng tức giận.