Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 510 : Quyết liệt

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Cây Hoàng kim, nơi Thái dương dừng chân, các thần ngủ say, đi kèm là thần thoại khởi nguyên, là nơi có cơ duyên vô cùng lớn có thể đoạt tạo hóa thiên địa.



Mọi người bắt đầu xuất thủ xông về trước, Tuyên Minh, Bích Cổ, Lam Vũ, Hồng Hoàng đều dồn dập lấy ra bí bảo, tích tắc ấy ánh sáng lung linh rực rỡ tỏa ra.



"Vù!"



Đột nhiên, một luồng khí tức bất ngờ bùng phát, nó vô cùng đột ngột và mãnh liệt, hư không vặn vẹo, một rễ cây màu máu cứ như là chân long lao nhanh tới.



"Bụp" một tiếng, một vị thiên tài đến từ thượng giới không ngờ rằng huyệt Thái dương của mình lại bị xuyên thủng, máu tươi bắng tung tóe, đến chết hắn cũng không dám tin.



Việc này quá đột ngột, rễ cây màu máu này còn sắc bén hơn cả thần mâu, nó lấp lánh ánh sáng đỏ đậm vụt ngang trời, giết chết một vị cường giả trẻ tuổi đến từ thượng giới.



Đó chính là cổ thụ Thiết huyết, nó từ bên trong biển dung nham nhảy mạnh lên rồi xuất thủ trong tích tắc, dùng pháp trượng hổ thế nên nó chẳng hề sợ nóng rát.



Thi thể kia khô hóe, toàn bộ tinh thoa đều bị cổ thụ hấp thu, sau đó hóa thành tro tàn, hình thần đều diệt.



"Ngươi... thật can đảm!" Đám người đến từ thượng giới đều tức giận, bọn họ chưa từng gây sự, chưa từng chủ động công kích người khác, trong nháy mắt tất cả xoay người lại báo thù cho người kia.



Ầm một tiếng, sóng lớn dung nham bao phủ, khu vực này biển đỏ sôi trào, một nhóm Tôn giả xuất hiện rồi đồng loạt ra tay nhằm hướng đám thiên tài này.



Ngoại trừ mấy người sớm đã tiến vào trước thì những Tôn giả khác đều ngầm hiểu với nhau, sắc mạnh lạnh lùng không nói lời nào mà giết về đám Lam Vũ, Thủy Nguyệt, Thạch Hạo, thế tiến công vô cùng uy mãnh.



"Ngươi dám!" Triệu Khải hét lớn, chỉ trong nháy mắt hắn bị mấy chùm sáng quét trúng, nếu không phải thời khắc quan trọng bí bảo phát huy tác dụng thì khẳng định đã bỏ mình.



"Phá vòng vây!" Lam Vũ quát khẽ.



Tình thế không ổn chút nào, phía trước và phía sau đều bị cắt đứt, gặp phải sự vây công của đám Tôn giả Rắn chín đấu, Người khổng lồ hoàng kim, Ngân sư... tình thế vô cùng nguy cấp.



"Ầm!"



Pháp tắc liên miên, mưa ánh sáng như thác nước, nơi đây sôi trào, sóng dung nham ngập trời, sát khí ngút trời.



Không ai nghĩ tới, đại chiến lại đến nhanh như thế, vẫn chưa hề đặt chân lên cổ thụ Thái dương mà bọn họ đã bị người ta vây nhốt, săn giết.



Một con Hươu chín màu ra tay, thần mang vút tới, đó là một bảo cụ từ sừng hươu lưu chuyển năm màu, đánh thẳng tới gần Thạch Hạo, uy lực mạnh kinh khủng.



"Keeng!"



Tiếng rung phát ra, hai tay Thạch Hạo phát sáng, kiếm khí thông thiên tỏa ra chém thẳng lên trên sừng hươu khiến cho quỹ tích của nó chếch đi, tiến thẳng vào trong biến dung nham.




Cũng trong lúc đó, đám Lam Vũ, Tuyên Minh cũng đã suy đoán ra được kết quả, sắc mặt mỗi người đều biến chuyển.



Tiểu thế giới rất quý giá, nhưng cũng không phải là không có, thế nhưng ai sẽ mang trên nguời.



"Ta có một cái đã bị hư hao..."Thiếu nữ Oánh Oánh mở miệng, nàng lấy ra một hòn đá lấp lánh thế nhưng đã vỡ nát đôi chút.



Trong lòng Thạch Hạo hơi động, trong lòng ngực của nó cũng có một cái, đó là Thế giới hộp quý, là một tiểu thế giới phong ấn trong đồng thau.



"Chư vị, ta giúp chút sức lực." Thạch Hạo lấy ra.



Mọi người thấy thế thì không ai không ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, trước kia có nhiều người không muốn dẫn nó vượt biển, thế nhưng giờ tất cả đều phải dựa vào nó.



Động tác của bọn họ rất dứt khoát, nhanh chóng kích phát sức mạnh của tiểu thế giới, hư không nơi đây sụp dổ, mọi người nhanh chóng tiến vào trong màn ánh sáng hoàng kim kia.



Phía sau, đám Tôn giả cũng theo vào, vô cùng nhanh, cũng muốn mượn lối đi này leo lên cổ thụ Thái dương.



"Không xong, bọn họ đuổi theo sau kìa!" Hồng Hoàng hét lớn.



"Thu lại hộp quý!" Tuyên Minh hét lớn.



Đúng lúc này, Thạch Hạo thất kinh, trong đám thiên tài thượng giới này lại có người âm thầm đoạt lấy hộp quý của nó, còn có người thầm ra đòn tập kích hòng loại bỏ nó không cho leo lên.



Thạch Hạo cười gằn, quét nhìn vài lần đám người kia rồi cũng không nói gì, cố ý tụt lại phía sau, sau đó đều để cho đám Tôn giả tiến vào trong màn ánh sáng hoàng kim này.



Sau đó, nó giả bộ như bị ai đó đánh trúng rồi rơi xuống, tiến vào trong biển dung nham đỏ đậm kia.



"Ai đã ra tay?" Có người trong quý nữ ngạc nhiên rồi nhìn về nhóm người của mình, cảm thấy như mượn lực giết lừa.



"Đi thôi, không kịp rồi!" Có người quát lên, vội vàng leo lên cây hoàng kim, cổ thụ này quá to lớn, không biết phải leo bao nhiêu ngày nữa.



Thạch Hạo chủ động rơi xuống, đó là bởi vì nó phát hiện, toàn bộ nơi rễ của cổ thụ Hoàng kim đều là địa hỏa dịch, mênh mông không bờ, nó đã hóa thành một hải dương.



"Chủm chủm!"



Nó rơi vào trong huyết thanh màu đỏ đậm ấy, tiếng rên rỉ phát ra, cảm giác ấy rất thoải mái, lỗ chân lông toàn thân thư giãn, Chí tôn cốt nơi ngực lập tức thức tỉnh, điên cuồng nuốt lấy tinh hoa.



"Hả, nơi rể hoàng kim tựa như còn có linh dịch, thần năng nhiều kinh khủng." Sau khi cảm ứng thật cẩn thận thì trong lòng Thạch Hạo vo cùng kích động, lập tức lặn xuống bên dưới.