Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 513 : Núi Thế giới

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Núi Thế giới có màu nâu đen, sững sờ ở bên trên, trông vô vùng kiên cố cứ như đang đứng giữa vũ trụ sao trời.



Ngọn núi lơ lững bên trên Hoàng kim thụ, bên cạnh là những lá cây ngôi sao tô điểm, đứng ở chỗ đó, nhìn xuyên tinh không, mênh mông và xa xăm, tựa như đứng ở phần cuối của thế giới.



"Trời ạ, làm ta phát điên đi mà!" Đả Thần Thạch chớp mắt đã nhào tới, nó như hóa điên khi nhìn thấy núi Thế giới này, cứ như nhìn thấy căn nguyên của sinh mệnh vậy,



"Keeng!"



TIa lửa văng khắp nơi, Đả Thần Thạch kêu la thảm thiết, cơ bản không cắn được, mặc kệ nó cứng rắn bất hủ cũng khó có thể làm gì được ngọn núi Thế giới này, ngọn núi này quá cứng rắn.



Đối với nó, nếu như có thể nuốt một miếng nhỏ thì đủ tiêu hóa và đạt tới một độ cao khó mà tưởng tượng nổi được, bao hàm quy tắc của bản nguyên thiên địa nhất.



Đây là một vật liệu vô giá, có thể nói là chí bảo!



Núi Thế giới, cả thế gian khó tìm, chỉ lúc khai thiên thì mới có thể nhìn thấy mà thôi.



Nói theo một ý nghĩa nào đó, giá trị của ngọn núi này là vô giá, có thể đánh thủng một giới, hủy diệt vạn vật, không cần tế luyện, chính là một phôi thô chí bảo Hỗn độn.



Nếu như dùng tâm huyết để luyện hóa rồi khắc lên Đạo của chính mình, kết hợp với pháp tắc bản nguyên của núi Thế giới, ngọn núi này vừa hiện thì không gì không phá nổi, toàn bộ đều bị đánh nát.



Tục truyền, dù một miếng nhỏ bằng móng tay của núi Thế giới thì cũng có thể đánh nát một ngọn núi lớn, trọng lượng của nó khó mà tưởng tượng nổi.



Ngọn núi này rất kỳ diệu, có lúc những ai lại gần nó thì sẽ bị ép thành bánh thịt, có khi lại rất yên tĩnh, tẩm bổ vạn vật.



Hiện tại nó rất yên tĩnh, từng nhóm người qua lại, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nổ vang, thần quang vọt lên, bảo cụ bay lượn.



Có người đang đại chiến, cũng có người dùng binh khí hòng cắt lấy một phần của núi Thế giới, dù chỉ một miếng nhỏ khi luyện vào trong pháp khí cũng khó tưởng tượng nổi là cấp bậc như thế nào.



Đáng tiếc, mặc cho bảo cụ bay lượn, tiếng vang không dứt, thế nhưng núi Thế giới vẫn bất hủ, không chút hư hao dù chỉ là một điểm nhỏ.



Dù là thần khí cũng vô dụng, nếu như công kích quá mạnh thì sẽ khiến cho thần khí nó gãy đôi, đây chính là núi Thế giới, là một phôi thô chí bảo Hỗn độn chân chính, vạn vật khó làm tổn hại.



"Đây chính là núi Thế giới được sinh ra cùng với Côn thụ, hiện tại tiếp cận với cổ thụ Thái cổ, bầu bạn cùng nó!" Đả Thần Thạch phán đoán.



Việc này khiến người khác đỏ cả mắt, bất kể là cổ thụ hoàng kim hay là núi Thế giới, tất cả đều khiến người khác điên cuồng, Thạch Hạo líu lưỡi nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, đến cả Tôn giả mà cũng không làm lay động được huống chi là nó.



"Liễu Thần, tiểu Tháp sao chưa trở lại chứ?" Nó khẽ nói, kèm theo vẻ tiếc nuối, nếu không hai thứ này hơn nửa chạy không thoát khỏi tay nó.



Cái khác không nói, chỉ cần núi Thế giới này cũng đủ khiến tiểu Tháp điên cuồng rồi, đây chính là một phôi thô chí bảo Hỗn độn, đủ để cho tiểu Tháp tái tạo lại chân thân.




Thời khắc này, toàn thân nó phát sáng, vẫn là tu vi ở Liệt trận cảnh, chưa hề dùng tới chiến y bất diệt, thế nhưng lại có một luồng khí tức khiến người khác sợ hãi bùng phát.



Bên người của Thạch Hạo xuất hiện một vầng sáng do phù văn tạo thành bao phủ nó ở bên trong, sau đó tấn công một người ở đằng sau, tiếng kêu hoảng sợ vang lên, nó tóm chặt lấy một chàng trai.



Sau đó, nó vung tay ném thẳng tên này về phía Người khổng lồ hoàng kim khiến hắn hét lớn.



Đáng tiếc, hắn rơi vào trong vòng vây của đám Tôn giả, đầu tiên Người khổng lồ hoàng kim vung tay tát mạnh tới khiến hắn máu phun xối xả, tiếp theo là Lam Long rít gào, dùng một viên Đồng linh đập vỡ bí bảo hộ thể của hắn, sau đó là cổ thụ Thiết huyết dùng cành cây đâm mạnh tới.



Tất cả mọi việc diễn ra rất nhanh, đám Thủy Nguyệt, Bích Cổ, Hồng Hoàng đều như hóa đá.



"Ngươi dám làm bậy!" Trác Vân, Triệu Khải quát lên, muốn ra tay với nó.



"Trước kia dám ám hại ta, còn trách ta ra tay độc ác à. Cho dù là Trác Vân ngươi hay là Triệu Khải, thử ra tay một lần nữa xem?" Thạch Hạo bình tĩnh nhìn mấy người này.



"Có can đảm!" Có người quát lên rồi ra tay về phía nó, cùng lúc đó, Trác Vân cũng bắt đầu tiến công, bởi vì ở phía sau Thạch Hạo, Kiến tử kim, Ngân sư cũng đang giết về phía nó.



Một tiếng kêu khẽ vang lên, hư không mơ hồ, một mảnh phù văn từ trên người Thạch Hạo bay ra, không thể nào né tránh được, nhanh tới cực hạn bao phủ lấy người đang xông về phía nó, khiến cho hắn hoảng sợ.



Tất cả mọi người đều thất kinh, người này hóa thành một vết sáng rồi biến mất khỏi thế gian.



"Xoẹt!"



Một cánh tay của Trác Vân cũng bị đứt lìa, máu tươi đầm đìa, cánh tay ấy hóa thành tro thành ánh sáng biến mất không thấy tăm hơi, khiến cho hắn hoảng sợ rút lui, sắc mặt tái nhợt.



"Ồ, thật quái lạ!" Đám Tôn giả ở phía sau đều rùng mình, không dám lôn xộn công kích về phía nó.



"Hoàng kim dịch nhỏ xuống rồi!" Có người kinh ngạc thốt lên.



Mọi người đồng thời vọt về trước, từng người triển khai bảo thuật hòng cướp lấy mấy giọt thần dịch này, nơi ấy trở nên rực rỡ.



"Ầm!"



Thạch Hạo cất bước, toàn thân ánh lên ráng lành, phù văn dày đặc, màn sáng hộ thể được tổ hợp lại khiến cho nó "vạn pháp bất xâm" rồi vụt nhanh tới.



"Bùm" một tiếng, nó đụng phải Người khổng lồ hoàng kim khiến cho hắn lảo đảo, sau đó nó vọt nhanh tới, hai tay đập mạnh, thần quang bắn bốn phía.



Ba giọt bảo dịch trong không trung rơi vào trong ngọc đỉnh, có người vui mưng muốn thu lấy, kết quả nụ cười ấy bị dập tắt, Thạch Hạo vụt tới rồi cướp ngay lấy.