Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 517 : Đoạt sách quý Hỗn độn

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


"Chỉ là con cháu của tội nhân mà thôi, không hề kính nể với thượng giới, còn hung ác như thế, hôm nay giết chết ngươi!" Một người lên tiếng, sau nó bóng người dần dần mơ hồ.



Hắn rất kiêng kỵ thủ đoạn của Thạch Hạo, dùng bí bảo hộ thể rồi biến mất nơi đó, bắt đầu âm thầm tìm cơ hội ra tay giết Thạch Hạo.



"Xoẹt!"



Một ráng lành đột nhiên bùng phát, từ trong hư không hiện ra rồi từ đằng sau đầu của Thạch Hạo bay thẳng tới, vô cùng sắc bén.



Thạch Hạo lướt sang ngang, pháp kiếm màu vàng trong tay xoay một cái bổ thẳng với nơi đó, tiếng ầm ầm vang lên, một ánh kiếm vô cùng to lớn xuất hiện khiến hư không nổ vang.



Bóng người ấy hiện ra, là một chàng trai tóc tím, ánh mắt đầy nham hiểm, trong tay cầm một thanh đoản mâu vô cùng sắc bén, phát ra phù văn khiến xung quanh mơ hồ.



Hào quang lóe lên rồi hắn lần nữa biến mất.



"Hừ, đoản mâu được tế luyện từ xương của Hư không thú?" Sắc mặt của Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, đây tuyệt đối là bí bảo hiếm thấy.



Hư không thú rất hiếm, bất kể là da lông hay là phù cốt đều có giá trị vô lượng, có thể gặp chớ không thể cầu..



"Ầm!"



Thạch Hạo không hề sợ hãi, chỉ tay một cái, một cây cỏ hiện ra rồi kiếm khí bắn đầy trời nhấn chìm cả khu vực này, cứ như đang công kích mỗi tấc trong hư không vậy.



"Bụp" một tiếng, hoa máu tỏa ra, trong như không hiện ra một bóng người đang lảo đảo, nơi bả vai của thiên tài thượng giới này chảy máu, suýt chút nữa đã bị xuyên thủng bả vai, sắc mặt lạnh lẽo.



"Mọi người cùng nhau tiến lên, chiến y Bất diệt kim thân này ẩn chứa bí mật thái cổ, giết chết hắn thì vật đó sẽ là của chúng ta, sau đó từ từ nghiên cứu thì có thể mô phỏng chế tạo được vài món." Tên còn lại mở miệng.



Triệu Khải cũng cười gằn, bọn họ bao vây tới hòng muốn giết chết Thạch Hạo, cảm thấy sự uy hiếp của nó quá lớn.



"Ầm!" Khí tức điên cuồng đập vào mặt, Người khổng lồ hoàng kim xuất thủ lần nữa, hắn đã phát điên, sợi tóc màu vàng đầy đầu cứ như là thác nước buông xuống, tinh lực ngập trời, mấy lực va chạm trực diện với Thạch Hạo đều khiến hắn ăn phải thiệt thòi lớn, sớm đã nổi giận không thôi.



Bên cạnh cũng có Tôn giả phối hợp đồng thời ra tay về phía Thạch Hạo, bảo thuật liên tiếp sáng lên bap phủ phía trước, nơi đây sôi trào.



"Bất diệt kim thân, cũng là thứ tốt, có thể làm pháp y, là công cụ để chiến đấu, ngươi để lại thì tốt hơn!" Ngân sư quát lên.



Bọn họ ở trong Bảo giới thái cổ, bị ngăn cách với bên ngoài trong vô tận năng tháng thế nhưng cũng từng nghe nói tới trân bảo hi thế như thế này, muốn luyện chế nó thì rất gian nan.



Một là vật liệu rất khó tìm, hai là trận pháp khắc xuống quá mức phức tạp, cứ như là ngôi sao của chư thiên, thế nhưng đúng là nó rất nghịch thiên, có thể giúp cho người có thực lực yếu chinh phạt kẻ có thực lực cao hơn hẳn mình.



"Tốt, để xem thử hắn trốn thoát bằng cách nào!" Một vị cường giả trẻ tuổi của thượng giới vui mừng, phối hợp cùng ra tay.



Tới hiện tại, mọi người vẫn còn đang nghi ngờ, thần thông mà Thạch Hạo sử dựng có phải có quan hệ với Bất diệt kim thân này hay không, nên biết rằng thời thái cổ cũng có Kim thân vô địch, uy năng vô cùng, có thể tỏa ra đại thần thông tới kỳ lạ.



"Gàoooo..." Một vị Tôn giả gào lên, hóa thành một con Kim lang, từng bóng mờ hiện lên, móng vuốt cực lớn màu vàng lấp lánh bên người Thạch Hạo.



Cũng trong lúc đó, những người khác đồng loạt xuất thủ, phù văn đan dệt, đặc biệt là thiên tài thượng giới ẩn trong hư không kia, tay cần đoản mâu lần nữa đâm tới mà chẳng hề có chút tiếng động nào phát ra.



"Ầm!"


"Bụp!"



Máu tươi bay lượn, hắn tránh được chỗ yếu hại thế nhưng cánh tay lại bị cắt lìa, cơn đau nhức khiến hắn gào thét.



Vào lúc này, đám Rắn chín đầu, Lam long, Kiến tử kim phát hiện có chuyện không ổn, còn cổ thủ Thiết huyết thì lần nữa đánh tới, kết hợp tấn công tiêu diệt Thạch Hạo.



"Hừ, vừa mới triển khai Luân hồi, trong nháy mắt không thể sử dụng lại nữa?" Thạch Hạo ngẩn ra, cùng với sự giao chiến thì nó lai càng phát hiện thêm được sự huyền bí của môn bảo thuật này.



Thuật Chí tôn này cần có thời gian nhất định mới có thể triển khai được, không thể sử dụng liên tiếp. Nghĩ lại cũng đúng, thần thông mạnh mẽ nào cũng đều có sự hạn chế riêng cả.



Hơn nữa, lúc khống chế Luân hồi thì tiêu hao rất nhiều, nếu không phải nó đã tu luyện thân thể tới cực hạn thì ngăn bình thường khác cơ bản không thể nào chịu đựng nổi.



Thạch Hạo rút lui, né tránh công kích liên thủ của đám người này.



"Ồ, huyết dịch đã kích hoạt trận pháp!" Có người kêu lớn.



Bàn đá phát sáng, xung quanh xuất hiện rất nhiều phù văn, chuyện này xảy ra cũng vì huyết dịch gây nên, cốt thư bên trên hiện ra.



Có người thử nghiệm, dùng bảo thuật cướp lấy.



"Hả, thành công rồi!" Tiếng kêu kinh ngạc vang lên.



Bích Cổ nhìn cốt thư trong tay, quả thật không thể nào tin được, vừa nãy tất cả mọi người nỗi lực tìm mọi cách để cướp lấy thế nhưng chẳng hề có tác dụng gì, nhưng giờ lại vô cùng dễ dàng. Thế nhưng, sát khi vô biên ập tới, tất cả mọi người đều tập trung về phía hắn khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh.



"Mang đi!"



Con ngươi của Bích Cổ lóe lên tinh quang, vô cùng quyết đoán, triển khai bảo thuật rồi truyền tống bộ cốt thư lên trên tay người đứng xa nhất, chính là Triệu Khải.



"Gào..." Rắn chín đầu, cổ thụ Thiết huyết, Lam long đều gào thét, sát khí ngập trời nhào về trước.



Sắc mặt của Triệu Khải tái nhợt, dù hắn dùng tốc độ nhanh hơn nữa cũng không sao thoát được, sách quý Hỗn độn này tuy rơi vào tay hắn thế nhưng không cách nào mang đi được, chỉ khiến hắn chết sớm mà thôi.



Trong nháy mắt, hắn quyết đoán đưa ra quyết định, vung tay ném về phía Thạch Hạo, khóe miệng nổi lên nụ cười gằn.



Thạch Hạo đang ở trong vòng vây, trừ phi giết hết tất cả mọi người, nếu không cốt thư này rơi vào trong tay chỉ sẽ khiến mọi người càng điên cuồng hơn mà thôi, Triệu Khải không ngờ lại ác độc đến thế.



Thần giác của nó vô cùng nhạy cảm, phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt Triệu Khải vung tay thì nó đã nghĩ được tới tình huống này, cho nên bắt đầu hành động, vẻ mặt lạnh lẽo, dùng thân pháp Côn bằng nhanh chóng xông về trước.



Hai người gần như hành động cùng một lúc, cho nên cứ như Thạch Hạo đang chủ động đón lấy.



"Bụp!"



Chỉ trong nháy mắt, sách quý rơi vào trong tay, nó triển khai thân pháp, cả người bùng phát ra hào quang sáng rực cứ như một bị Thần ma giáng lâm, xé Triệu Khải làm hai nửa.



Huyết dịch đỏ tươi chảy ra, cả người Thạch Hạo phát sáng, rõ ràng sát khí ngút trời, thế nhưng bản thân lại thanh tú và kỳ ảo, cảnh tượng này vô cùng mâu thuẫn với nhau.



Thế nhưng lại khiến mọi người chấn động!