Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 527 : Kết hôn
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
Hoàng cung nguy nga, trong ánh chiều tà hiện lên vẻ rực rỡ, mỗi một tảng đá nơi đây đều được nhuộm bởi hào quàng màu vàng nhạt, cứ như là chỗ ở của các vị thần thời viễn cổ.
Trong trung ương thiên cung, một cuộc hôn lễ đang được cử hành, cung điện to lớn, vàng son lộng lẫy, bao la vô cùng thế nhưng cuộc hôn lễ ấy lại rất đơn giản, chỉ có mấy người mà thôi.
Cặp đôi ấy tự nhiên là Thạch Hạo và Nguyệt Thiền tiên tử, ba mẹ là Thạch Tử Lăng và Tần Di Ninh, hơn nữa còn có Tần Hạo với gương mặt lạnh tanh. Ngoài ra, chỉ có đúng hai khách mời, đó chính là Bằng Cửu và Chiến vương.
Việc này vô cùng trọng đại, tiên tử thánh khiết của Bổ Thiên giáo lại kết hôn với người khác, nếu như truyền ra ngoài phỏng chừng sẽ khiến cho toàn bộ thế hệ trẻ tuổi đi thảo phạt Thạch Quốc, chinh phạt cái tên ma đầu này.
Nguyệt Thiền có tiếng tăm quá lớn, thực lực lại mạnh mẽ, là thánh nữ của truyền thừa đến từ thượng giới và cũng là thánh nữ của bọn họ, thế nên họ không cho phép lập gia đình, đây là một cấm kỵ.
Ngoại giới không một ai biết lại có người đang đánh vỡ cấm kỵ này, tiên tử tuyệt lệ trong mắt thanh thiếu niên trẻ tuổi lại dang kết hôn trong hoàng cung này.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường..."
Chiến vương là người chứng hôn, còn Bằng Cửu là người sắp xếp phụ trách các sự kiện tiết mục, ví như chuẩn bị tiệc rượu đều do một tay lão lo cả.
"Nguyệt Thiền đến từ thượng giới, theo như ta biết được, thân phận của con bé cao quý không gì tả nổi, Hạo nhi, con phải quý trọng không nên phụ lòng nghe chưa, mẹ cảm thấy nếu phong con pé làm Quý phi, thì rất tương xưng đó." Tần Di Ninh nói.
Tới giờ phút này, hai người vẫn không ngừng đấu đá.
"Ta không thừa nhận cuộc hôn lễ này!" Nguyệt Thiền nói, chiếc cằm xinh đẹp hất lên rất cao, vẫn kiêu ngạo như trước, liếc xéo thánh nữ độc ác trong mắt mình.
"Thế cháu có muốn làm Hoàng hậu không hả? Chắc không được rồi!" Tần Di Ninh nói.
...
Chiến vương và Bằng Cửu chỉ biết im lặng, bị động tham gia vào đây cho nên nhìn thấy được trận chiến đấu giữa mẹ chồng con dâu này, bất luận mở miệng nói thứ gì thì đều không phù hợp, mà ở lại thì khiến cả hai cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Ánh sao lấp lánh, thời gian hôn lễ kéo dài cũng không tính là ngắn, chủ yếu là cuộc chiến của hai đời thánh nữ lại vô cùng kịch liệt, mấy nam nhân nơi đây tự giác im miệng, ngồi đó uống rượu nói chuyện.
"Hạo nhi, mau dẫn vợ con đi động phòng đi, sớm sinh cho mẹ một đứa cháu nghe chưa!" Hiển nhiên, Tần Di Ninh lần nữa lâm vào tình hình vô cùng thê thảm, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
"Tất nhiên, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện." Dưới ánh trắng, Nguyệt Thiền tiên tử càng thêm xinh đẹp, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu lên trên người, vô cùng thanh lệ.
"Không đáp ứng!" Thạch Hạo từ chối thẳng, không cần nghĩ cũng biết, điều kiện kia sẽ hà khắc cỡ nào, còn nữa nó cần gì phải đáp ứng.
"Ngươi không muốn nghe qua sao, ngươi nghĩ là vô hại thế nhưng lại là mỹ sự đó." Nguyệt Thiền nói, âm thanh bình tĩnh.
"Ta có thể không tin." Thạch Hạo lắc đầu, uống xong chén rượu rồi đứng dậy, nói: "Vợ yêu, đêm đã khuya rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi."
Trong lòng ngực của Nguyệt Thiền vang lên những tiếng thình thịch, khó mà bình tĩnh được, hơn nữa trên người nàng da gà nổi lên lớp lớp, vô cùng sốt sắng, nói: "Chuyện ta muốn nói là cách để bắt được Ma nữ."
"Hả, là điều kiện này hả?" Hai mắt của Thạch Hạo lóe lên hào quang, có chút kinh ngạc.
"Chỉ cần ngươi bắt được Ma nữ, bắt ả bầu bạn cùng ta trong hoàng cung, chắc chắn ta sẽ thừa nhận cuộc hôn lễ ngày hôm nay." Nguyệt Thiền nói, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên hào quang rạng ngời, môi đỏ tươi đẹp dưới ánh trăng mấp máy khiến người khác ngẩn ngơ mê mẩn.
Thạch Hạo mỉm cười, giữa hai người có hận thù quá lớn cho nên Nguyệt Thiền mới dám quyết tâm như thế, coi như đây là điều kiện, muốn nó bắt gọn Ma nữ.
Hai cô gái này không hổ là đối thủ của nhau, còn kéo tới cả hạ giới này, Nguyệt Thiền tiên tử còn nhớ mãi không quên, còn muốn kéo Ma nữ cùng chìm xuống dưới nước với mình, muốn đồng cam cộng khổ.
"Làm sao để bắt được nàng ta?" Thạch Hạo cười cười hỏi.
"Ngươi đáp ứng hả?" Trong con ngươi của Nguyệt Thiền lóe lên hào quang, nàng rất muốn có thể kéo dài thời gian.
"Không đáp ứng, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với việc bắt giữ Ma nữ, nên biết, trong biển ý thức của ngươi, nàng ta cũng muốn trấn áp cả ta." Thạch Hạo nói.
"Ngươi chẳng có thành ý gì cả." Nguyệt Thiền quay đầu sang chỗ khác, mái tóc đen hơi rối, quần áo phất phới dưới gió đêm, tôn lên vóc người tới tuyệt mỹ vô hạn của nàng.
"Ta rất có thành ý đó chớ, chúng ta là vợ chồng, nàng hận Ma nữ, cho nên chúng ta đang thương lượng cách để trấn áp nàng ta, không phải rất tốt hay sao?" Thạch Hạo cười cười lộ hàm răng vô cùng trắng.
Nguyệt Thiền quay đầu lại nhìn nó, đôi mắt đẹp chớp chớp, cuối cùng chỉ trừng nói chứ không nói lời nòa.
"Vợ ngoan, hôm nay chúng ta có chuyện bất đồng nên cũng không cần gấp làm gì, ngày mai hẳn bàn, giờ nên vào mộng đẹp thì hơn." Thạch Hạo nở nụ cười tươi rói.