Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 531 : Một thân hai mặt

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Chủ thân Nguyệt Thiền gặp phải quấy nhiễu thì đạo tâm bị ảnh hưởng, nổi lòng khó chịu, lúc này Thạch Hạo lại dũng mãnh xông tới nên lập tức nàng rơi vào hiểm cảnh!



"Xoẹt!"



Kiếm khí như cầu vòng, khuấy động ngang dọc, tới cảnh giới như Thạch Hạo, chỉ một chiêu kiếm tung ra là có thể khiến trời cao sôi trào.



Nguyệt Thiền rút lui, há miệng hét lớn, mái tóc tung bay, mỗi tấc trên cơ thể đều phát sáng, tỏa ra làn khí lành, ký hiệu lao ra hóa thành một tấm khiên.



Boong boong vang lên, kiếm khí bay lượn, mỗi một luồng nhanh như tia chớp và vô cùng chói mắt, tất cả đều nện lên tấm khiên được hóa thành từ phù văn kia.



Vết rạn nứt lấp lánh xuất hiện, thần phù của tấm khiên này hiện lên, khó mà chặn được kiếm khí vô cùng ấy, rất nhanh nó đã bị cắt đứa hóa thành hào quang, tán loạn ở trong hư không.



Một vài kiếm khí xẹt qua, mái tóc của chủ thân Nguyệt Thiền bị chém đứt vài sợi bay lượn giữa không trung, đồng thời có một vài kiếm khí chém về đôi gò má và chiếc cổ trắng ngần kia, phong mang vô cùng chói mắt.



Vào đúng lúc này, bên ngoài thân thể của nàng hiện lên vầng sáng sóng nước, bí lực lưu chuyển, kiếm khí trùng thiên kia vặn vẹo rồi xượt qua gò má, khó mà tổn thương tới thân thể của nàng.



"Nguyệt Thiền, da mặt của ngươi đúng là dày mà, ngay cả kiếm khí mà cũng cắt không đứt." Thạch Hạo hét lên, nó đã vọt tới sát bên cạnh, bảo thuật tung ra, thần dũng vô địch!



Mà phía trước cú đấm của nó xuất hiện một con chim thần cánh vàng, cứ như đúc bằng vàng, dương cánh phủ rộng xông về phía bóng người xinh đẹp kia.



Chủ thân Nguyệt Thiền không ngừng bay ngược ra sau, trên dương mặt có luồng nhiệt chạy xuống, dung nhân khuynh quốc có một vết thương, cuối cùng đã bị kiếm khí thương tổn, máu tươi không ngừng chảy ra.



Lúc quan trọng này, nàng vận dụng bí bảo bảo vệ bản thân, né qua tai nạn vừa rồi.



"Ầm!"



Phía sau kiếm khí ấy chính là bảo thuật chí cường của Thạch Hạo, hào quang màu vàng tỏa ra nhấn chìm cả vùng thế giới này, nó giết tới sát bên.



Chủ thân Nguyệt Thiền đã mất đi tiên cơ, rơi vào thế bị động, trong tình cảnh nguy hiểm này khó mà xoay chuyển được cục diện.



Bỗng nhiên, một luồng hỏa diễm dựng lên nhấn chìm chim thần, trước người Nguyệt Thiền xuất hiện một bức tranh, bên trên chỉ vẽ một luồng hỏa diểm, có thể bao phủ thiên địa này.



Thời khắc này, cả bức họa bốc cháy, đốt chảy cửu trùng thiên, một luồng khí tức chí cường được phóng thính ra ngoài.



Bước chân tiến công của Thạch Hạo bị ngăn cản, mà Nguyệt Thiền lại thoát ly khỏi chiến trường của hai người, dùng thần hỏa vọt ra nơi xa.



Bức tranh kia bốc cháy trở thành tro tàn, một bí bảo vô cùng mạnh mẽ cứ thế hủy diệt, kèm theo đó là bảo thuật của Thạch Hạo cũng tan biến, tiêu tan trong hư không.



Lần giao phong này kết thúc, hai người giữ khoảng cách đủ xa đứng đối diện nhìn nhau.



Ánh trăng lạnh lẽo vẫn chiếu rọi, chủ thân Nguyệt Thiền mờ ảo, nàng dùng tay sờ lên gò má của mình, trên gương mặt vô cùng tinh xảo này xuất hiện một vết thương, máu tươi không ngừng chảy xuống, ánh mắt của nàng lấp lánh, tình cảnh này có thể coi là thê lương đối với một mỹ nhân tuyệt đại.



"Da mặt dày thật, ngay cả kiếm khí thông thiên mà cũng chỉ chém một đường nhỏ, bội phục!" Thạch Hạo chế nhạo.




"Ồ, thật ra ta làm cho chiếc đỉnh hoàng kim này trở nên trong suốt, tựa như khôi phục lại lúc vừa tế luyện xong." Thạch Hạo yên lặng.



Nó biết, lai lịch của chiếc đỉnh này vô cùng kinh người, cũng vì quá mức đáng sợ cho nên mới có thể chống lại được lực Luân hồi, tuy bị Luân hồi ảnh hưởng thế nhưng càng ngày càng rực rỡ hơn.



"Cái đỉnh này rất cổ xưa, là một chí bảo, ngươi dùng lực Luân hồi, nó cũng không cần phòng ngự nhưng lại mượn sức mạnh của ngươi, càng trẻ lại." Thứ thân Nguyệt Thiền nói bên tai nó.



Thạch Hạo không nói gì, đúng là pháp khí quái lại, có linh tính thì vô cùng đáng sợ.



"Xoẹt!"



Cùng lúc đó, Bổ thiên thuật lao tới, không chỉ khiến người thi pháp có thể ăn năn, mà lực công kích cũng vô cùng mạnh mẽ, được cho là có thể tu bổ lại thiên địa.



"Ầm!"



Va chạm kịch liệt với nhau, Thạch Hạo dùng phù quang còn sót lại của lực Luân hồi chống đỡ.



Hai bên xung kích kịch liệt, đại đạo không ngừng nổ vang.



Trong lúc này, thứ thân Nguyệt Thiền mở miệng mấy lần, khiến cho chủ thân suýt rơi vào tuyệt cảnh, ánh mắt càng thêm sâu lắng hơn.



"Ngươi tức ta, nhưng sao lại tới mức này chứ?" Chủ thân Nguyệt Thiền mở miệng, ánh trăng chiếu rọi, quần áo nát tan, da thịt trên cơ thể lộ ra trắng noãn như ngà voi, mà bên ngoài cơ thể lại có tầng khói lượn lờ.



"Nếu đã là một, sao lại phân chủ phân thứ, lấy ngươi làm chủ, tự nhiên có khác nhau chứ. Hơn nữa, vừa nãy ngươi còn muốn giết ta." Thứ thân Nguyệt Thiền nói.



"Giết ngươi chính là giải thoát, ngươi vẫn có thể tái sinh." Chủ thân Nguyệt Thiền bình tĩnh nói.



"Tái sinh... vậy còn là ta ư?" Thứ thân Nguyệt Thiền khẽ nói.



Thạch Hạo lắng nghe, tâm ngộ ra đôi chút.



Dù là cổ pháp vô thượng trong truyền thuyết thì chung quy lại vẫn có khiếm khuyết, sau khi hai thần thai tách ra thì không thể như một lần nữa được.



"Ngăn cách khí thế!" Thứ thân Nguyệt Thiền truyền âm.



Thân thể Thạch Hạo hiện lên vầng sáng bảo phủ hai người, phòng ngừa khi nói chuyện kẻ địch ở đối diện nghe được.



"Cho ta chút thời gian, ta muốn suy diễn, có thể hôm nay sẽ giúp ngươi trấn áp được nàng ta." Trên gương mặt mỹ lệ của thứ thân Nguyệt Thiền hiện lên vẻ dứt khoát.



"Có nắm chắc không?" Thạch Hạo hỏi.



"Hiểu rõ ta nhất chỉ có ta. Ta biết bảo thuật của nàng, hiểu rõ thủ đoạn của nàng, có thể dự liệu tất cả về nàng." Thứ thân Nguyệt Thiền khẽ nói, sau đó nhíu mày nói: "Chỉ cần trong chốc lát thôi, ngươi và ta hợp lực này trốn không thoát đâu!"