Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 534 : Được bảo thuật

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Hoàng kim đỉnh vút qua hư không rồi biến mất.



Ánh trắng chiếu rọi, mây đen tan dần, phần lớn thiên thạch không còn xuất hiện nữa bởi vì trận pháp đã bị chủ thân Nguyệt Thiền dỡ bỏ.



Giờ đã là nửa đêm thế nhưng Hoàng đô Thạch quốc chẳng hề yên lặng chút nào, chuyện lớn xảy ra như thế, vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống khiến toàn thành chấn động, hoảng loạn không thôi.



"Nhân Hoàng!"



Khi Thạch Hạo từ trên trời bay xuống thì tiếng hò hét vang lên trong thành, rất nhiều người ngửa đầu nhìn đám mây đen tan hết, ánh trăng lại chiếu xuống, mà cả người có phát sát cứ như là Thần lâm thế.



Trong lúc nhất thời tiếng hò hét vang trời, mọi người hô to hai chữ Nhân Hoàng. Rất nhiều người cũng biết, vừa rồi nó đã đi nghênh địch, đánh tan mây đen, khôi phục lại vẻ sáng sủa của trời đêm dưới ánh trăng, thủ đoạn này khiến mọi người trong thành đều chấn động.



Không biết trải qua bao lây, tiếng hô to này mời yếu đi, Thạch Hạo nhìn long khí trên người càng nhiều hơn, còn không ngừng tụ về phía hoàng cung.



"Con, con có bị thương không?!" Tần Di Ninh vọt tới, vẻ mặt lo lắng.



"Mẹ, con không có chuyện gì cả, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, khỏi giờ ấy mà." Thạch Hạo nói, thân thể xuất hiện phù quang, bảo huyết mạnh mẽ lưu chuyển, trong cơ thể ấy vậy mà vang lên như tiếng sấm gầm.



Người tu hành trong cung đều nhìn thấy, tinh lực của Thạch Hạo vô cùng dồi dào, cuồn cuộn chuyện động, toàn thân được bao phủ bởi luồng sinh cơ vô cùng mạnh mẽ, hết sức kinh người.



Dù là Tần Hạo cũng chấn động, vị "ca ca này quá kinh khủng.



Sau nửa canh giờ, tiếng sấm trong cơ thể của Thạch Hạo mới dừng lại, hào quang bên ngoài cơ thể biến mất, tinh khí thần khiếp người trước kia bắt đầu thu lại.



"Bằng Cửu, trong cung có tổn thất gì không?" Thạch Hạo hỏi.



"Có trận pháp bảo vệ nên những viên thiên thạch kia không thể nào hủy diệt bất kỳ một tòa kiến trúc nào, cũng không có người thương vong." Bằng Cửu đáp.



Điều phiền phức duy nhất chính là, thiên thạch rơi xuống quá nhiên nhưng sau khi bị trận pháp phá hủy, những mảnh vụn và bột phấn đã phủ kín hoàng cung.



Cũng may là, Bằng Cửu chỉ đạo nhân thủ don dẹp, lấy những pháp phí có thể chứa đựng cả sơn hà nên rất nhanh đã thu gom sạch sẽ.



"Hạo nhi đã lớn rồi!" Thạch Tử Lăng thở dài.



Tần Di Ninh nở nụ cười, tuy xấu hổ thế nhưng dù sao cũng là con của mình nên cũng không cần ngại ngùng gì cả, lấy tay xoa xoa đầu nó.




"Vậy thì sẽ truyền cho ngươi những bảo thuật khác, cuối cùng sẽ là Bổ thiên thuật." Nguyệt Thiền chẳng thèm đếm xỉa tới, nói như thế.



"Sao ngươi lại tốt với ta thế?" Thạch Hạo ngạc nhiên hỏi.



"Ngươi nếu có thể tu thành thì gả cho ngươi cũng chẳng sao." Nguyệt Thiền hoàn toàn bình tĩnh, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười.



"Tốt!" Thạch Hạo gật đầu, thế nhưng trong làm tự nhủ, môn cổ pháp kia của tiên tử Bổ Thiên giáo này có vấn đề, còn đưa cho mình như thế thì chắc chắn đã biến thành hai người độc lập rồi, làm sao có thể trước sau như một chứ?!



"Ngươi có muốn cũng tu chủ thân và thứ thân, lột xác thành hai thần thai mạnh mẽ, nắm giữ thân thể bất tử." Thạch Hạo nở nụ cười xinh đẹp, hỏi như thế.



"Không muốn!" Nó cự tuyệt ngay, kiên quyết từ chối.



Sau ngày hôm đó, Thạch Hạo bắt đầu tu hành thức thứ nhất của bảo thuật Chân hoàng, nó chìm đắm vào trong không thể thoát ra được.



Mà ngoại trời cũng hoàn toàn sôi sục, hàng loạt chiến tích mà Thạch Hạo lật tung Bất Lão sơn rốt cuộc cũng đã truyền tới Hoang vực, chấn động không hề nhỏ.



Đồng thời, Nguyệt Thiền tiên tử tập kích vào ban đêm ở hoàng cung Thạch quốc cũng truyền ra ngoài, đánh tan lời đồn rằng nàng đã bị bắt trở thành tù nhân của Thạch Hạo. Sau khi Thạch Hạo biết tin tức này thì nó cười ha hả không thôi, mà thứ thân Nguyệt Thiền cũng chẳng biết nói gì nữa.



Mấy ngày sau, tiểu Tháp trở lại khiến Thạch Hạo hết sức tò mò, không ngừng trò chuyện với nó.



Tiếc là, tiểu Tháp không có thỏa mãn cho lòng nhiều chuyện của nó, mặc nó hỏi thế nào thì cũng chẳng hề nhắc tới chuyện cố nhân.



"Có lẽ ta phải đi rồi, từ này tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi thôi." Tiểu Tháp trầm mặc hồi lây thì nói như thế.



"Tiểu Tháp, mày..." Thạch Hạo ngạc nhiên.



Hai ngày sau, Liễu Thần xuất hiện trong trung ương Thiên cung.



"Ta phải đi rồi." Đây là câu nói đầu tiên khi Liễu Thần xuất hiện, khiến Thạch Hạo run không thôi, khó mà từ bỏ được, đều muốn rời đi ư?



"Trước về Thạch thôn đã." Liễu Thần nói cho nó biết vị trí của thôn giờ đang ở đâu.



Thạch Hạo yên lặng không nói gì, sau đó dẫn tù binh Nguyệt Thiền, còn có tiểu Tháp trở lại trong Thạch thôn.