Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 536 : Thần thôn

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Một người khổng lồ màu vàng cao tận tầng mây, bộ lông cả người lấp lánh như đúc bằng vàng, thần lực cái thế, trong tay là một chiếc côn lớn màu đen vung quang trời xanh.



Rầm một tiếng, côn lớn đảo qua, một ngọn núi bên dưới cứ như là giấy bay ngược lên trên, sau đó bốc cháy rồi hóa thành tro tàn.



Đấy là một con Thần viên màu vàng, chỉ là trên đầu mọc ra một cặp sừng rồng, hơn nữa bàn chân có màu đỏ, đỉnh thiên lập địa, mạnh mẽ kinh người.



Một bên khác, một con chim nhỏ đỏ rực đang giương cánh, tuy không phải rất lớn thế nhưng ánh lửa ngập trời, quả thật như muốn thiêu hủy trời cao, cả bầu trời đều là màu đỏ đậm.



Bên dưới, một vài dãy núi nóng chảy, dung nham cuộn trào hóa thành sông lớn không ngừng sôi trào.



Một vượn một chim đại chiến, vô cùng kịch liệt.



Thạch Hạo vui mừng, nó tự nhiên nhận ra được, hơn nữa cuộc chiến như thế này cũng không phải là lần đầu thấy, trước kia khi tranh đấu sơn bảo cũng từng diễn ra.



Hai bên tự nhiên là Bóng Lông và tiểu Hồng, thời gian trôi qua nhiều năm, giờ lại lần nữa khai chiến.



Hiển nhiên, chiến trường của hai bọn nó đã bị đại trận phong tỏa, nếu không sẽ lan đi rất xa, hơn nữa, chiến trường đó có gì đó là lạ, có thể thấy được những ngọn núi đã hủy diệt kia từ từ phục hồi lại, dung nham cũng từ từ biến mất.



"Chiến vực Thần ma!" Nguyệt Thiền khẽ nói, nhận biết được bảo vật này.



Chiến trường của hai bọn nó là một pháp khí hi hữu ở thế gian, Ma nữ cũng có một cái, năm đó từng nhốt Nguyệt Thiền ở Thạch đô, chính là pháp khí không gian hiếm thấy.



Cũng không phải Chu Yếm cùng với chim nhỏ đỏ rực kia lấy thứ đó để chiến đấu, mà dùng làm chiến trường, diễn hóa ra một vùng sơn hà, nếu không lực phá hoại kinh người của bọn nó sẽ gây nguy hiểm cho Đại hoang.



"Xèo!"



Đột nhiên, Bóng Lông hóa lớn, trở thành một con Kim sí đại bằng, lao thanh về Tiểu hồng điểu, móng vuốt to lớn ấy vồ tới hòng xé nát nó ra.



Linh vũ của tiểu Hồng dựng đứng, vù một tiếng hóa thành mặt trời chói lóa va chạm với Kim bằng kia, tuy thân thể không lớn thế nhưng mạnh mẽ vô song!



"Ầm!"



Giao phong kịch liệt, lông chim tán loạn, hai bên đều rút lui.



Sau một khắc, tiểu Hồng hóa thành bóng người, chỉ có điều cả người được bao trùm bởi giáp trụ vàng óng chỉ lộ mỗi đôi mắt, mấy trăm thanh thần kiếm màu đỏ đeo trên lưng, ngoài ra xung quanh cơ thể có tới mấy ngàn thanh lơ lững trong hư không, tất cả đều lóe lên hào quang.



Kiếm reo vang trời, chớp mắt nó rút một thanh thì toàn bộ kiếm đỏ đều đồng loạt run lên, hóa thành ánh đỏ vô tận lao về trước.



Mỗi một kiếm đều là một ký hiệu, tất cả tạo thành một kiếm trận tuyệt thế nhốt Bóng Lông ở bên trong, khí thế giết chóc bao trùm.



Bóng Lông kêu lên tiếng kỳ lạ, đầu tiên là hóa thành ba đầu sáu tay, dũng mãnh xung kích, sức chiến đấu tăng vọt chống lại vô tận kiếm trận màu đỏ kia, sau đó đột nhiên thu nhỏ người lại, hóa thành một vị Chiến thần màu vàng, bóng ảnh lóe lên rồi phan thành ngàn thành vạn không ngừng tránh né trong trận.



"Quá đặc sắc!" Thạch Hạo than thở, thần thông hai bên không dứt, bảo thuật bay vèo không thôi.



Sức mạnh của hai tên này không nghi ngờ gì nữa, bởi vì Thần hỏa lờ mờ lượn quanh người, đã bước ra một bước mang tính then chốt kia, đó là dấu hiệu của bước đầu nhen nhóm Thần hỏa.




Trong lúc này, Thạch Hạo đưa ra rất nhiều vật phẩm, bất kể là những đứa nhỏ hay là những vị thúc thúc đều rất vui vẻ, kinh ngạc không thôi.



Đặc biệt nó mang về một lượng lớn hỏa dịch, không chỉ khiến người trong thôn hoảng sợ mà ngay cả Nguyệt Thiền Tần Hạo cũng trợn tròn mắt, quá nhiều hỏa dịch.



Sau nửa đêm thì mọi người phân tán đi, phần lớn trở lại nhà của mình, còn có một vài người say ngất ngủ bên thảm cơ xanh nơi hồ.



Ánh sao lấp lánh, ánh trăng mờ ảo.



Dưới cây liễu ở đầu thôn, Thạch Hạo ngồi xếp bằng trò chuyện cùng với tiểu Tháp và Liễu Thần, nó vô cùng tiếc nuối, chẳng lẽ muốn rời đi rồi sao?



Đặc biệt là Liễu Thần, nó tôn kính như là sư tôn cũng như là bằng hữu mình, nó lớn lên từ dưới cây liễu này, cảm tình vô cùng tràn trề, sau này sẽ không gặp lại ư?



Thạch Hạo lẩm bẩm, nói chuyện với nhau mà cứ thất thần.



"Một trận chiến phong Thần cuối cùng của tám vực, lúc đó ta sẽ rời đi." Liễu Thần bình tĩnh nói.



Mà tiểu Tháp cũng là như thế.



Hai người cùng chỉ điểm cho Thạch Hạo, nói nó nên đi tới thượng giới, pháp tắc nơi này không hoàn chỉnh, đại đạo bị khuyết, không thích hợp với sự trưởng thành của nó.



"Thượng giới, có gì đặc biệt sao?"



"Mặt đất của thượng giới rất chắc chắn, có tính là đặc biệt không?" Tiểu Tháo cười nói, như đang tự chế giễu bản thân.



"Thượng giới lớn như thế nào, sinh linh nơi đó mạnh tới đây?" Thạch Hạo uống một ngụm rượu Hầu nhi, sắc mặt đỏ bừng, lúc này như là một thiếu niên ngây ngô muốn thăm hỏi các chuyện tình.



"Nếu nói cẩn thận thì thượng giới vô ngần, không có phần cuối." Liễu Thần giải đáp thắc mắc.



"Ngươi cảm thấy, Tây phương giáo chủ, chủ nhân của Bổ Thiên giáo, Bất lão Thiên tôn... đám người phát động đại kiếp nạn rất mạnh đúng không?" Tiểu Tháp hỏi.



"Rất mạnh!" Thạch Hạo gật đầu/



"Bọn họ cũng chỉ có thể thăm dò một khu vực nhỏ ở thượng giới, hơn chín mươi phần trăm những khu vực thần bí bọn họ cũng chưa đặt chân tới." Tiểu Tháp nói.



"Sao?!" Thạch Hạo kinh ngạc, cơn say chợt biến mất.



"Có thể, ta đi qua cánh cửa nguyên thủy, mà địa phương cuối cùng muốn đi chính là nơi sâu nhất của khu vực thần bí cũng nên?" Liễu Thần khẽ nói, nó cũng không thể xác định được mà chỉ có thể suy đoán mà thôi.



Bước ra bước kia, ai có thể nói rõ điều gì?



Đường có rất nhiều, đây cũng có thể là một trong số đó.



Trước kia, bá chủ sắp chết, giáo chủ già nua, mấy ai sẽ xông vào mấy khu vực thần bí vô ngần ấy.