Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 545 : Phong ba buổi tụ hội
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
Ngọn núi chính của Hạc minh sơn liên miên tùng bách, bên dưới là những dòng suối trong veo chảy trên thềm đá, cảnh sắc u tĩnh và thanh nhã.
Nguyệt Thiền mỉm cười, đứng đối diện với Thạch Hạo nhưng một điểm địch ý cũng không hiện, không ngừng trò truyện với mọi người, âm thanh nhẹ nhàn mang theo sức quyến rũ khiến thần trí của mọi người bị cuốn hút.
"Nguyệt Thiền thánh nữ cất bước thế gian, sáng oánh như trăng, ai có thể giam cầm?" Có người khen tặng, giọng điệu có vẻ khang khác, hơi nhằm về Thạch Hạo như khiêu khích.
Bởi vì, trước đây mọi người vẫn tin rằng tin đồn đó là thật, lúc này đã được chứng minh, nên tựa như châm biếm về thực lực của Thạch Hạo.
Tuy rằng không ít người lôi kéo tiểu Thạch thế nhưng cũng có không ít người đố kỵ ghét bỏ, địch ý trong lòng, đặc biệt là những thiên tài cùng quý nữ ở hạ giới có quan hệ truyền thừa với những đầu sỏ thượng giới.
Thạch Hạo nở nụ cười, chẳng thèm để ý.
Nói như thế thì sẽ càng khiến cho chủ thân Nguyệt Thiền thêm tức giận và xấu hỗ mà thôi, nó chính là muốn như thế, cảm giác rất yomost.
Nếu như nó cũng có thể trêu trọc vài câu thì quá tốt rồi, chỉ là quá thẳng thừng thì sẽ hóa dở ngay, dẽ gây nên sự phẫn nỗ của mọi người.
"Nguyệt Thiền thánh nữ, bất kể là pháp lực hay là dáng dấp, đều là thế gian hiếm có, như thần nguyệt giữa trời đêm có thể gột rửa thần hồn người khác." Có kẻ khác nịnh nọt.
"Việc này cần các ngươi nói nữa à, Thiền nhi chính là nữ thần nguyệt quang cất bước trên thế gian này, óng ánh lấp lánh, ánh sáng thần thánh chiếu rọi thiên địa." Khóe miệng của Ma nữ nhếch lên, nói như thế.
"Điện hạ, linh động và thông minh, không dính bụi trần, chính là tinh linh mà do thiên địa thai nghén ra, chúng ta ngưỡng mộ từ tận đáy lòng." Có người than thở với Ma nữ.
Những người khác gật đầu lia lịa adu theo, khí chất của Ma nữ quả thật xuất chúng, trong vẻ gian xảo là vẻ mê hoặc, nhí nha nhí nhảnh, có thể nói là tuyệt đại song muội với Nguyệt Thiền.
Ma nữ không thèm để ý, trái lại còn cười hì hì, nói: "Tiểu Thạch, nói thử xem vì sao lại bị người khác hiểu lầm thế hả, chịu oan lâu như thế trong lòng có phải rất khó chịu đúng không?"
Mọi người tỏ vẻ quái lạ, đồn đại rằng, Nguyệt Thiền cùng với thánh cữ của Tiệt Thiên giáo này là cặp đối thủ trời xinh, nhưng sao giờ lại như vầy.
Chuyện này cũng chỉ là tin đồn mà thôi, nghĩ tới liền dẹp sang một bên, nàng ta lại lần nửa đánh lái về chủ đề cũ, cứ như sợ thiên hạ không loạn vậy.
Thạch Hạo than thở: "Ta cũng bất đắc dĩ mà thôi, lời đồn hung ác là thế trái lại ta còn sợ các vị sẽ thành lập liên minh rồi đi thảo phạt ta, bắt ta phải trả tiên tử, cũng hên đều là chuyện của quá khú rồi."
"Nói thật nghe, khi ta nghe được tin tức này thì đúng là có ý nghĩ như thế, cũng hên là tin đồn đã được xóa bỏ, chung quy lại đều là giả cả." Bích Cổ cười nói.
Mọi người giật nảy mình, biết rõ lai lịch phi phàm của hắn, là một vị Minh nhân, trước đây không lâu Hỗn độn thi của Minh thổ chết đi.
"Ngươi là cái thá gì?" Thạch Hạo bình thản nói, không giận mà uy.
"Thực lực của ngươi hiện tại cũng coi là không tế, thế nhưng số phận lại không được tốt cho lắm, ta nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi." Có thể nói cái tên Minh nhân này điên cuồng tới cực hạn, cứ vào thẳng vấn đề chẳng hề tìm chút lý do gì cả.
"Ngươi cũng ngông đấy chớ." Thạch Hạo cảm thán.
Minh nhân, có thi thể thông linh thì sẽ sinh ra linh trí sau đó hóa thành Chí cường giả sau đó kết hôn với sinh linh ngoại giới, đứa con sinh ra trời sinh mang theo một phần âm khí, ai nấy cũng đều vô cùng mạnh mẽ.
Chính xác là, vị Hỗn độn thi kia chết đi, mấy vùng Minh thổ của thượng giới có khả năng là muốn thống nhất, mà mấy vị Minh chủ tưởng vô thượng ở phía sau gã tuổi trẻ Minh nhân này sẽ ngày một mạnh hơn, ảnh hưởng tới sâu xa khiến khắp nơi đều kiêng dè.
"Đó là tính cách của ta, ta ngông cuồng nói giết chết ngươi, ngươi có thể chống lại sao?" Khóe miệng của người tuổi trẻ Minh nhân nhếch lên mang theo vẻ cười gằn, càng ngày càng ngông hơn.
"Người của Minh thổ cũng hơi dài tay đó chớ, trong cơ thể của hắn có chảy một chút máu huyết của Bất Lão sơn ta, còn chưa tới phiên ngươi xử trí." Cuối chân trời mâu mù năm màu hiện lên, lại thêm một cường giả tuổi trẻ nữa chạy tới.
Trên người của hắn mặc chiến giáp năm màu lượn lờ khí ngũ hành, vô cùng mạnh mẽ, chớp mắt đã tới nơi đây, cũng là một trong số người tới từ thượng giới.
"Ha ha." Minh nhân tuổi trẻ cười ta, nói: "Đây quả là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được, hắn rõ ràng đã xới tung Bất Lão sơn mà ngươi còn mở miệng ra là người của các ngươi?"
"Hắn có tội, vì lẽ đó nên ta muốn dẫn hắn lên thượng giới xử trí." Cường giả trẻ tuổi mặc chiến giác năm màu nói.
"Nực cười, ra vẻ đạo đức giả, ta nói thẳng muốn giết hắn, muốn lấy khối thiên cốt trong người của hắn, ngươi giả điên đề cập với vấn đề người cùng tộc để mang hắn đi xử trí, cũng giống như ta cả thôi?" Minh nhân cười gằn.
"Có phạt hay không phạt thì đề là chuyện của Bất Lão sơn ta, chẳng hề quan hệ gì tới đám Minh thổ các ngươi, đừng nên vơ đũa cả nắm." Tinh khí ngũ hành lượn lờ, âm thanh của vị cường giả tuổi trẻ kia trở nên lạnh lùng. Sau thân thể hắn có thần hỏa lờ mờ nhảy múa, một bóng người vô cùng mạnh mẽ lộ ra, không ngờ có cao thủ đi theo bên người.
"Ta nói là muốn giết hắn, muốn lấy khối thiên cốt này, đương nhiên sẽ không bỏ qua." Minh nhân cười khẩy, hàm răng trắng như tuyết đầy lạnh lẽo, sau thân thể hắn, một bóng người trong làn khói đen mờ ảo xuất hiện, đó là một bộ xương người, hai cánh sau lưng khẽ động minh hỏa màu đen bùng cháy.
Có thực lực thì mới hung hắn, đó chính là thể hiện ngang tàn nhất. Không có thực lực mà la ó om sòm cũng chỉ trò hề mà thôi.
Phía sau hai người này đề có sinh linh đã nhen nhóm thần hỏa.