Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 562 : Đường đăng thiên

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Khí chất của hai người này tăng mạnh khiến người khác hoảng sợ, sau đó bên cạnh lại xuất hiện những tia chớp màu đen, cùng với Đạo reo vang với nhau, chấn động cả hư không.



Trong lòng Thạch Hạo kinh ngạc, tự nhiên là nhìn ra được biến hóa của hai người họ, đã sớm biết hai người này không phải dạng tầm thường, nó dừng lại, hỏi: "Hai vị, có chuyện gì muốn nói ư?"



Điểu gia và Tinh Bích đại gia như từ trong mộng tỉnh lại, gợn sóng mạnh mẽ vừa nãy tán đi, cả người trở nên bình thường đồng thời tỏa ra từng vầng sáng an lành.



Một niệm thành Phật, một niệm thành Ma, toàn bộ biến hóa chỉ trong nháy mắt mà thôi.



Bọn họ cũng đang suy nghĩ, cau mày, khổ sở nhớ lại vừa nãy, khi thì bình tĩnh khi thì hoang mang, lúc thì mãnh liệt, khí chất không ngừng biến hóa.



"Sao như thế ta, tới giờ ta mới biết ta chính là ta." Tinh Bích đại gia suy tư.



Điểu gia cũng gật đầu theo, sau đó lại lắc đầu, nói: "Hừm, không đúng. ta là Ta, vậy, Ta là ai?"



Tinh Bích đại gia nghe thấy thế thì cũng hoang mang, nói: "Người nào mới là Ta thật đây?"



Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên trong suốt, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai người họ, nó muốn biết rõ lai lịch của hai người này, quả nhiên chẳng ai đơn giản cả.



"Ngươi cứ tiếp tục phá kỷ lục đi, chúng ta cảm thấy, một lớp màng mỏng mơ hồ trong tâm linh gần được vén lên ròi, từ từ nhớ lại một vài chuyện không bình thường trước kia." Điểu gia nói, rất hiếm thấy khi nào lão lại nghiêm túc chứ không phải là một lão già chuyên đi lừa gạt người khác.



Thạch Hạo gật đầu, tiếp tục lên đường, phá kỷ lục.



Hư thần giới, mười phương đều run rẩy, tiểu Thạch trở lại không ngờ lại làm ra chuyện như vầy, khiến mọi người khiếp sợ không thôi.



Điểu gia và Tinh Bích đại gia cũng càng ngày càng mạnh hơn, mọi người ở phía sau đều ngớ người, xảy ra chuyện gì? Cảm giác như là đang theo sau hai con hung thú thời tiền sử, nội tâm vô cùng bất an.



Vù một tiếng, bả vai của Điểu gia, con chim kia bay vọt lên hóa thành một mặt trời lơ lững sau lưng lão, nhìn cứ như là một thần hoàn* lấp lánh bao phủ lấy đầu của lão, như tiên phật vậy.

(*) Hoàn - Cái vòng.



Tinh Bích đại gia cũng biến hóa phong tiên đạo cốt, nụ cười gian xảo cũng biến mất trên môi, vẻ xuất trần hơi hiện lên.



Mọi người thấy thế thì chỉ biết trợn tròn mắt, đây không phải là hai lão già chuyện lừa gạt kẻ khác sao, sao giờ lại biến hóa lớn như vậy chứ, trong lúc nhất thời không một ai tin hai người này là hai lão già kia.



Thạch Hạo đi tới khu vực cao hơn, cơ thể phát sáng dường như là một chiếc lò thần bất hủ, liên tiếp phá mấy kỵ lục lớn khiến nó cảm thấy mệt mỏi, cho nên lúc này dừng lại để hồi sức.



"Ngươi không ngừng phá kỷ lục, chúng ta cũng không ngừng mạnh mẽ hơn, một vài sức mạnh tràn vào trong cơ thể, mở ra một vài ký ức đã phủi bụi bấy lâu nay."


Cuối đường, có một ngọn đài cao, vừa như là một tế đàn cổ xưa lại vừa như võ đài thần bí vậy, nó được tạo thành từ đồng thau.



Đài cao này rất rộng lớn, lơ lửng ở trong hư không tựa như trường tồn từ tuyên cổ, bên trên có trạm khắc cách hình thù của sinh linh vô cùng sống động, chỉ là trên nhưng hình trạm khắc này lại có một lớp gỉ đồng xanh.



Đi tới đây, mạnh mẽ như Thạch Hạo cũng thấy mệt mỏi, bởi vì càng lên cao thì áp lực chịu phải càng khó mà tưởng tượng được, cứ như ngọn núi lớn ép trên lưng.



Nó cất bước về tế đàn thế nhưng lại bị màn sương mù cản trở, chấn cho nó suýt chút nữa rơi xuống khỏi con đường này.



Tất cả mọi người đều run theo, nếu như rơi xuống thì chính là vực sâu không đáy, ở đây không cách nào phi hành nên chắc chắn sẽ bị sát khí kỳ lạ kia cắn nát.



Thạch Hạo cũng kinh ngạc, bên trên tế đàn đồng thau này dường như được một tầng sức mạnh vô hình bảo vệ, không dùng sức thì khó mà tiến vào trong được.



Nó điều tức trong giây lát để khôi phục lại tinh lực, sau đó quát to một tiếng, nói: "Mở cho ta!"



Thạch Hạo đấm ra một quyền, nắm đắm hóa thành màu vàng đánh tan sức mạnh vô hình ấy, nó bước ra một bước leo lên tế đàn đồng thau cổ xưa này.



Theo sau cú đấm này thì sương mù tản đi, cảnh vật trên đài cao hiện ra rất rõ ràng, nơi đây vô cùng rộng lớn, mọi người ở phía sau cũng có thể thấy được.



"Ồ!" Có âm thanh truyền tới.



Cùng lúc đó, Thạch Hạo cũng giật mình theo, phía trước có một bóng người quay đầu nhìn nó, phát ra âm thanh kinh ngạc.



Đây là một cô gái, trên người là bộ một y phục màu vàng vô cùng rực rỡ, vóc người cao ráo, ung dung lộng lẫy, mái tóc dài đen tuyền bay lượn, con mắt trong trẻo, trên mặt được dùng khăn che kính.



Nàng đứng ngạo nghễ nơi ấy, lúc cặp mắt lần nữa đóng lại thì có tia chớp lao ra, cả người siêu phàm thoát tục và mạnh mẽ, được một luồng khí chất đại Đạo bao phủ.



"Đại hung?" Cô gái mở miệng, âm thanh rất êm tai, trong con ngươi hiện lên thần quang.



"Yêu quái?" Thạch Hạo cũng mở miệng.



"Thiên tiên." Cô gái đáp.



"Nhân Hoàng. Thạch Hạo đáp như thế.