Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 564 : Đàn Đồng Tước

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


Cũng là cánh cửa như núi cao nhưng lại là màu vàng óng, mà không phải là cánh cửa màu đồng xanh ở phía dưới kia, thần hỏa ở bên ngoài cơ thể người này hừng hực trông có vẻ phi phàm.



"Đây không phải là sinh linh vừa nhen nhóm Thần hỏa!" Thạch Hạo phán đoán, hẳn là mạnh hơn nhiều.



Nó đưa tay ra bắt lấy cô gái đang chạy trốn kia, không muốn để nàng chạy thoát, sau đó tóm lấy cơ thể nàng rồi nhanh chóng thối lui, vô cùng kiêng dè với người đá kia.



Cũng còn may là, đang đứng ở xa chứ không phải đã tới gần người đá ấy.



"Cứu mạng, đá tảng, nhanh cứu bổn đại tiên." Cô bé này đá chân, cứ như một con mèo nhỏ cắn Thạch Hạo hòng trốn thoát, hung dữ vô cùng.



Giờ khắc này, vẻ ung dung lộng lẫy thiên tiên của nàng đã không còn, thay vào đó là một con hung thú nhỏ, tuy rằng là một cô bé xinh đẹp nhỏ nhăng thế nhưng hung ác vô cùng.



Thạch Hạo yên lặng, bàn tay phát sáng chặn lại thần niệm truyền âm của nàng, phòng ngừa kinh động tới người đá kia.



Đương nhiên, nó cũng đã chuẩn bị tốt cho việc xấu nhất sẽ diễn ra, nếu người đá kia truy đuổi thì nó sẽ nhảy xuống thiên lộ, dù có chết một lần ở Hư Thần giới thì cũng không thể để bị bắt được.



"Không công bằng, thân là sơ đại vậy mà còn đánh lén người ta, chẳng hề có phong độ và tôn nghiêm của cường giả gì cả, nếu như đánh thật sự với ta một trận thì ta sẽ chắc chắn giết chết được ngươi!" Bé gái không phục, không ngừng kêu gào, nhe răng há miệng.



Lớp lụa mỏng che ở trên mặt sớm đã rớt ra lộ gương mặt xinh đẹp, tuy hiện tại đã trở thành con nít thế nhưng chắc chắn trước kia là một mỹ nhân khuynh quốc, chíu mũi nhíu chặt vì tức giận rất mê hồn, cặp mắt trợn tròn lườm lườm nó.



"Nhận thua đi, nói thì phải giữ lời." Thạch Hạo mỉm cười.



"Một tên hung thú cao to cỡ nào chứ, có bản lĩnh thì chiến công bằng với ta một trận, trong vòng ba chiêu sẽ giải quyết được ngươi, mà nếu ta thua, lúc đó ta sẽ nhận thua ngay!" Bé gái kêu lớn, lòng tự tin đã bị rối tung, không biết đang cố ý khích Thạch Hạo hay là có lòng tự tin như vậy.



Thạch Hạo sẽ không bao giờ bị khích tướng, ngược lại nở nụ cười, nói: "Công nhận ngươi rất bất phàm, lúc mà mi tâm phát sáng, dù chưa thể sử dụng được thần thông ấy nhưng lại bùng phát ra khí tức khiến người khác sợ hãi, lẽ nào cũng là một Sơ đại à, có thiên phú thần thuật kinh thế?"



"Dám chiến một trận không, ta chấp ngươi một tay, ba chiêu bảo đảm đánh nát ngươi!" Cô bé nhe răng, hung hăng vô cùng, trên gương mặt tinh xảo của đứa bé tám chín tuổi tràn ngập vẻ khiêu khích.



"Nhóc con, đừng chơi trò khích tướng với anh!" Trong nháy mắt, nó gõ mạnh lên ót đầy xinh đẹp của nàng một cái.



"Ấy da, đau quá, tên hung thú kia, ta không để yên cho ngươi đâu!" Bé gái kêu thảm thiết, ôm đầu kêu réo, nước mắt gần như ứa ra ngoài.




"Các ngươi làm gì ở đây, lẽ nào muốn đi đàn Đồng Tước, bắt lấy hậu đại của đại hung." Có cường giả đi ngang qua hỏi.



"Đời nào chứ, mấy vạn năm rồi không có đại hung bò lên, chúng ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, muốn đi thăm lại di tích cổ đó một chút." Một người cười nói.



"Hình như không đúng, xem biểu hiện của các ngươi thì chắc chắn có chuyện khác?"



"Nói ra sợ là ngươi không tin, ta vừa nãy nhìn thấy, hình như là Phượng Vũ của Tiên viện lao ra từ trong đó." Một người nhỏ giọng nói.



"Cái gì, đi xem thử!"



...



Trên đàn Đồng tước, Thạch Hạo đang suy nghĩ, mấy lần thử nghiệm thế nhưng cũng không thấy người đá kia đứng lên, chỉ là bị động hóa giải công kích, nó đang tính toán xem thử có thể xông vào hay không.



"Ồ, lại có người tới rồi!" Thạch Hạo kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn thấy một đám sinh linh.



"Trời ạ, đó là..." Đám người này vừa tới thì lập tức nhìn thấy Thạch Hạo, có ngươi đưa tay chỉ về nói, thất thanh la lên.



"Ta không nhìn lầm chứ, mấy vạn năm qua đi, lại có hậu đại của đại hung bò lên. Đây là tin tức nóng hổi, sẽ gây náo động cực lớn."



"Xem ra, vừa nãy ta không nhìn lầm rồi, Phượng Vũ quả nhiên đã tới nơi này, đây là đại sự nghịch thiên, nhanh, nhanh về bẩm báo, truyền đi tin tức này."



Thạch Hạo nhếch miệng nở nụ cười, hàm răng sáng bóng, từ từ tới tiếp đón.



Cùng lúc đó, học viện Thiên Tiên, một cô gái với quần áo hoàng kim, thân thể lấp lánh, da thịt trắng như tuyết, trong nháy mắt thức tỉnh, vẻ mặt vô cùng tức giận.



"Ồ, sư muội, muội tỉnh rồi à, sao lại tức giận vậy, giống như nguyên khí bị thương tổn thì phải."



"Tức chết đi mà, dám nhéo mũi ta, dám véo má ta! Sẽ có ngày, hắn tới Tiên viện ư?"