Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 577 : Ván cờ tất chết
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
Dịch + Biên: ronkute
Không ngờ là Thiên khóc, chuyện gì đã xảy ra vậy nè, máu đỏ tươi chảy ra từ trong hư không, việc này chứng tỏ những người kia đã tới, chắc chắn huyết kiếp nghiêm trọng nhất và đáng sợ nhất sẽ xảy ra.
"Quá thảm, nhiều nhân khẩu như vậy, ít nhất cũng mấy ngàn vạn, thậm chí là hơn ức*, tất cả đều bị tế sống ư?!"
(*): 1 ức = 1 trăm triệu.
"Sao có thể xuống tay được chứ, thế còn là người ư, chuyện gì thế này!"
Thiên hạ đều tức giận, toàn bộ sinh linh đều ngập tràn lửa giận đồng thời cũng sợ hãi, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Thế gian chấn động, khắp nơi đều nghị luận sôi nổi.
Đặc biệt là, Hư không thú hạ giới, một thông đạo được mở ra, chuyện này càng khiến người khác càng khiếp sợ hơn, sâu trong linh hồn của họ cảm thấy bất an, sợ hãi dân trào.
Rất nhanh, tin tức được chứng thực rằng, thật sự có Thần hạ giới!
"Quả nhiên... đã hạ xuống, quá tàn nhẫn, chỉ vì vượt giới mà lại dùng tới ngàn vạn thậm chí là vài ức nhân khẩu làm tế phẩm, gặt lấy sinh hồn, máu tanh cỡ nào chứ?"
Đại giáo, một vài Cổ quốc của thế gian này sợ hãi nhất, chuyện này ảnh hưởng tới rất sâu, lúc này lại có Thần hạ giới thì đủ để thay đổi toàn bộ thế cục trên thế giới này!
Tam Sinh sơn, trước ngôi nhà lá.
Thạch Hạo nhận được tin tức thì yên lặng một hồi, chẳng trách tâm không hề yên gì cả, không ngờ lại xảy ra việc như thế này, việc đáng sợ nhất... cuối cùng cũng đã tới.
"Vô số nhân khẩu mất tích, rất nhiều bộ lạc lớn hóa thành tử địa, mấy bộ tộc lớn cứ thế biến mất, một vài tiểu quốc trở nên vắng vẻ, đến cùng thì chết bao nhiêu người?" Nó thì thào.
Nơi mi tâm nó hiện gân xanh, hai tay nắm chặt hận không thể một quyền giết chết đám sinh linh vượt giới kia.
Nó biết, đó là huyết tế, bên trong cốt thư có ghi chép về việc này, tàn nhẫn nhất, tất cả mọi người đều trở thành tế phẩm, khiến cho trời oán đất hận nên mới gợi nên thiên tượng đáng sợ như vậy!
"Các thống lĩnh Chiến vương, Bằng Cửu... đều nhất trí rằng xin người hãy tránh lui, hãy ẩn nhẫn." Có người truyền tin nói.
"Có duyên thì sẽ gặp lại." Thạch Hạo đặt hai đứa xuống, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng đi đằng sau, cũng rời khỏi nơi này.
"Ba mẹ, hai người yên tâm, hiện tại con sẽ đi tránh nhưng không thể cùng các người tới Bất Lão sơn được, tất cả phải chờ xong xui đã..." Thạch Hạo nói.
Lúc này, nó rất không muốn, như là có nói cũng không hết lời, cố nén kích động lại, mang theo chút chua xót rời đi mà không hề quay đầu ngước lại.
"Hạo nhi!" Vợ chồng Thạch Tử Lăng gào khóc ở sau.
Chỉ nháy mắt, Thạch Hạo đã biến mất, rời khỏi Tam Sinh sơn, hóa thành một vệt sáng rời đi, đạo nghĩa không cho phép chùn bước, cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại nơi ấy.
Nó đã biết, lần này có bảy Thần hạ giới, ngang cuồng hạ xuống đây, vậy sao có thể địch đây?
Trước đây không lâu, Bóng Lông và tiểu Hồng hợp lực, cầm thần khí Trần quốc thì mới có thể giết chết một tên, hiện tại tới bảy tên, chuyện này quả thật rất khó giải quyết!
Ngay khi lúc nãy nó nhận được tin tức xác minh, có mấy vị Thần giáng lâm ở hoàng đô Thạch quốc, chỉ tên điểm họ, muốn nó tới đây nếu không sẽ tàn sát sạch nơi ấy.
Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, nó ẩn cư ở Tam Sinh sơn chính là muốn một mình chống lại, không muốn người khác dính vào, chỉ một mình gánh chịu.
Nhưng mà, mấy tên Thần này nguông cuồng tự đại, cứ thế lớn tiếng la ó, bọn họ không muốn đi, ở nơi đấy chờ nó, mau mau mà trở lại đây nếu không tự gánh lấy hậu quả, chuyện này quả thật hung hăng vô cùng, bắt nó tới chịu chết!
Biết rõ nó ở Tam Sinh sơn thế nhưng họ lại không tới, cứ muốn ở nơi đó, bắt nó tới lĩnh tội, chịu phải thần phạt, giết chết nó.
"Hống hách cỡ nào chứ?!" Thạch Hạo nói nhỏ.
Lại nghĩ tới việc bọn họ vì vượt giới mà tạo nên sát kiếp kia, dùng vô số người để huyết tế thì thân thể Thạch Hạo run rẩy cả lên, cơn giận nổi đùng đùng, hận không thể giết chết toàn bộ.
Nhưng mà, bảy Thần hạ giới, nhìn khắp nhân gian ai có thể chống lại? Dù thế nào đi nữa, đây cũng là ván cờ mà nó ắt phải chết.