Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 583 : Chiến y niết bàn
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
"Một cốt đỉnh trắng noãn?" Thạch Hạo ngạc nhiên, nó không hề nghĩ tới sẽ xảy ra biến hóa như thế này, thế nhưng tiếc rằng đã chậm, đỉnh này đã biến mất.
Tổ khí của Thạch tộc quả nhiên thần bí và bất phàm như thế, vượt xa dự liệu của mọi người.
"Làm sao chừ, còn lại ba Thần, sao mà chống lại được, làm cách nào để giải quyết mối họa lớn này." Thạch Hạo lẩm bẩm, nó không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào cả, chỉ có thể dùng tính mạng để đối mặt.
"Ngươi tới đó chẳng khác nào đi chịu chết." Bóng Lông nói, vừa nói vừa nhe răng, cả người đều thương tích, nửa thân dưới đều biến mất, lông vàng mờ nhạt.
Cũng may là sau khi nuốt gọt Hoàng kim dịch vào, thì bảo cốt nguyên thủy quan trọng nhất trong cơ thể của nó đã khép lại, toàn bộ tinh khí thần cũng tập trung về nơi đó, bắt đầu trị liệu.
"Đừng ngu ngốc tới đó, đừng coi vận mệnh của bản thân là trò đùa." Có mấy vị thúc thúc trong tộc tới khuyên bảo.
Làm hay bỏ, nếu làm thì làm bằng cách nào? Thạch Hạo suy tư, những tên Thần này nhất định sẽ tìm tới nó, bởi vì bọn họ đã đồng ý với Minh chủ và Chí tôn của Ma Quỳ viên là phải giết chết nó.
Nếu như nó không xuất hiện thì Bảy thần(??? - Ba Thần chứ nhỉ) chắc chắn sẽ trút cơn giận lên người khác, tới lúc đó sẽ vạ lây tới người bên cạnh, gây họa cho Thạch quốc.
Nó muốn một mình đối mặt, cứ trút hết lên đầu nó là được, không muốn người thân rơi vào hiểm cảnh, có nên mới cố ý tới nếu không thì đời nào có người không coi trọng sinh mệnh của mình, biết nguy hiểm vẫn còn muốn tới chịu chết chứ.
"Tiểu ca ca, ca đừng đi nghe." Thanh Phong nói, trước đây không lâu Thạch Hạo không để ý an nguy của bản thân, chạy tới hoàng cung rồi dẫn dụ ba Thần rời đi để cứu bọn nó, bản thân nó thì suýt chút nữa bỏ mạng.
"Tiểu Hạo thúc, thúc cũng đừng đi chết mà."
"Đúng đó, tiểu Hạo thúc, thúc đừng bỏ chúng cháu lại, mấy ngày rồi ai cũng đau lòng gần như chết đi, đừng như vậy mà."
"Ta vẫn có một tia hy vọng." Thạch Hạo nói, an ủi mọi người, nó không có lựa chọn khác, không muốn tai ương tới mọi người nên chỉ có thể đi mà thôi.
Hơn nữa, trong số ba Thần có một người tách ra, đây có thể là cơ hội tốt để diệt trừ, bóp chết mầm họa!
Nó lấy ra chiến y Bất diệt kim thân đưa tay vuốt nhẹ, thứ này như là một khối thép, bình thường thì chỉ to bằng nắm tay, ánh sáng xám xịt.
"Dựa vào bộ chiến y này cũng không xong." Tiểu Hồng lắc đầu.
Báu vật thời Thái cổ, truyền thừa tới giờ nhưng đã hư hại không thể tả nổi, tuy rằng đã chữa trị mấy lần nhưng vẫn kém xa thời huy hoàng, khó mà chống lại được cao thủ cấp cao được.
Có thể diệt một tên thì cứ diệt cái đã, nó cũng không muốn bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này!
Dưới sự chỉ điểm của Bóng Lông và tiểu Hồng, Thạch Hạo khắc thêm một vài phù văn đặc biệt lên chiến y Bất diệt kim thân khiến cho khí tức thần thánh của nó biến mất, trông nó có vẻ vô cùng bình thường.
Sau đó, Thạch Hạo xoay người rời đi, dứt khoát bước lên con đường của mình!
Bổ Thiên các, mấy tháng gần đây xảy ra biến hóa nghiêng trời, nơi đây đang tiến hành trùng tu một công trình vĩ đại, hàng loạt cung điện được trùng kiến ở khu vực cũ.
Chỉ mà, những ngày gần đây lại xuất hiện một vị Thần dẫn tới tai ương ngập trời, một cước mà hắn hạ xuống, ngọn núi chính của Bổ Thiên các lập tức nứt thành bốn khối, cung điện khổng lồ đổ nát, rất nhiều người dân bình thường đang xây dựng cung điện đều bị chôn vùi theo.
Bóng người này mờ ảo tựa như tan vào trong hư không thế nhưng hắn lại mạnh mẽ vô cùng, nháy mắt bùng phát ra khí tức của mình thì rất nhiều phàm nhân ở rất xa liền thổ huyết, nơm nớp lo sợ.
Kể cả những người đang trùng kiến Bổ Thiên các cũng cảm thấy khó thở, ai nấy đều sợ hãi muốn chạy khỏi nơi đây.
"Cái gọi là Thánh viện thượng cổ ở nơi nào đây?" Bóng người mơ hồ ấy lẩm bẩm, một bước bước ra, từ trên di tích đó lập tức xuất hiện ở một địa phương khác.
Bên trên, có núi ngăn trở, có cung điện chặn lối, hắn điểm một chỉ, cả ngọn núi nổ tung, kiến trúc cùng phàm nhân bên trên đều hóa thành mưa máu.
Thần sắc của hắn hờ hững, tựa như những cảnh vật trước mắt chẳng hề tồn tại, hắn chỉ để ý tới khu Thánh viện thượng cổ kia mà thôi.
Cuối cùng, hắn ngồi yên lặng xếp bằng trên một ngọn núi đá, hắn ra sức cảm ứng khi di tích cổ đang ẩn trong hư không kia, mà xung quanh hắn lại hình thành nên một tràng vực vô hình.
"Ầm ầm!"
Phạm vi vạn trượng xung quanh, rất nhiều kiến trúc núi non hóa thành bột mịn, những người không kịp chạy trốn cũng không thoát khỏi số phận trở thành một chùm sương máu.
Lúc này, hắn yên lặng không hề chuyển động, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào việc thăm dò, ngồi xuống một cái là đã mấy canh giờ trôi qua.
Thạch Hạo xuất hiện, từ xa đi tới lập tức nhìn thấy hắn.
"Xoẹt" một tiếng, vị Thần này mở mắt lập tức có hai tia chớp bắn mạnh ra rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo, cứ như là một con rồng lớn nhìn xuống một con kiến bé nhỏ, ánh mắt vô tình và lạnh lùng.